Xe ngựa ngừng vài lần rồi lại đi, mấy ngày sau, cuốicùng bọn họ cũng đến Khai Phong ở Hà Nam.
Sản nghiệp của Vân phủ ở Khai Phong là cửa hiệu tơlụa, thúc phụ của hắn là tổng quản, thay hắn xử lý các công việc lớn nhỏ, việclớn là lưu thông hàng hóa, việc nhỏ là trông coi nô bộc trong ph.
Hắn đưa nàng đến sương phòng Mộ Cảnh Viên bên trongviện, giới thiệu sơ qua một lược.
"Mộ Cảnh Viên?" Nàng hơi ngạc nhiên,"Cùng tên với nơi ở của ta trong Vân phủ?"
"Ừ." Hắn thản nhiên gật đầu, "Mỗi lầnđến đây ta đều ở nơi này."
"Vậy là ta đã chiếm phòng của huynh?" Nàngvội hỏi, "Hẳn phải có phòng khách chứ, ta ở phòng khách là được rồi."
"Phòng khách . . ." Hắn trầm ngâm, sau đóchậm rãi nói, "Bên cạnh phòng khách chính là phòng của nô bộc, hơn nữa cònlà nô bộc nam, nàng không để ý sao?"
Cổ họng dường như bị chặn ngang, nàng giương mắt nhìnhắn một lúc lâu mới ngập ngừng ấp úng nói: "Ta, ta nghĩ huynh có để ý, đểý ngủ ở phòng khách không . . . "
Đương nhiên là hắn không để tâm chuyện ngủ ở phòngkhách, chỉ là phản ứng của nàng thật sự khiến hắn buồn cười, nhưng hắn vẫn chậmrãi gật đầu, chậm rãi nói: "Hẳn là . . .không để ý."
Hắn chần chờ làm nàng rất áy náy, >ưng mà nàng thậtsự không muốn ngủ ở phòng khách, đành phải hấp tấp cầm lấy tay nải đặt lêngiường, mở ra, lấp bắp nói: "Vậy, ta liền sắp xếp lại hành lý!"
"Không cần vội." Rốt cuộc hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-do/2172271/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.