Thương Vi đứng chung với Lâm Viễn vừa nghe liền biết ba còn không bỏ qua tâm tư để cô ở sau tính toán.
Lập tức đấy Lâm Viễn, nói: "Chồng à, anh đi tìm Viễn Vị, tôi ở đây đợi anh"
Sau đó bước nhẹ tới cạnh ba, khẽ đỡ cánh tay ông ta, nũng nịu nói: "Ba, con đã lâu không gặp ba, lần này con đi cùng ba, ôn lại chuyện xưa"
Ánh mắt hơi tan rã của Thương Hiến tức khắc ngừng lại, trong mắt rõ ràng có nghỉ ngờ.
Ông ta nhớ rõ mấy ngày trước rõ ràng nói với con gái, lần này phải làm khó dễ Sầm Dao, khiến cô mất mặt trong tiệc tất niên.
Không ngờ tới hôm nay con gái ông ta lại không có chút hành động nào, hiện tại còn không tiếp nhận cơ hội ông ta đưa tới.
Rốt cuộc đứa con gái này của ông ta muốn làm gì.
Thương Đình Lập ngồi trên ghế sofa đã nhận ra ý tốt của Thương Vị, vì thể trực tiếp nói tiếp: "Chú tư, chú không cần để tâm nhiều tới chuyện công ty đâu.
Dù sao công ty có nhiều người như vậy, sẽ không có chuyện gì.
Không bằng chú với em họ cùng trải qua mấy ngày yên bình đi.
Chú tư, chú đừng chê cháu nói lời khó nghe, tuy lời nói thô nhưng cũng là chân lý.
Dù sao tháng ngày của người lớn tuổi đều là càng ngày càng ít, nếu ngày nào đó thật xảy ra chuyện gì, chú tư chỉ sợ là hối hận không kịp "
Nghe Thương Đình Lập nói xong, Thương Hiển xém chút phun ra máu.
Đứa con gái ông ta nuôi từ nhỏ đến lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730724/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.