"Vậy thì phải hỏi trái tim của mình."
Lâm Viễn nói như vậy.
"Trái tim của mình"
Thương Vi sờ trái tim đập thong thả của mình, rõ ràng không nghe được gì, nhưng trong một giây này, cô ta hiểu được gì đó.
"Tôi đã biết, cảm ơn anh"
Thương Vi cười hồn nhiên lại quyến rũ, chợt hiện một tia ánh mặt trời trong lòng Lâm Viễn.
Ánh mắt Lâm Viễn hiện lên vẻ vui mừng.
Cho dù có nhiều người hơn nữa dè bỉu ý nghĩ thích Thương Vi của cậu ta, Lâm Viễn lại chưa từng dao động.
Bởi vì những người đó sao có thể biết, A Vi của cậu ta là một đứa trẻ có vẻ ngoài kiêu căng nhưng thật chất lại ngây thơ.
Cái tốt của cô, chỉ cần một mình cậu ta biết là được.
Sau khi thấy con cái đi chơi, Sầm Dao lại quay lại, lại nhìn thấy một đôi đang đứng cách đó không xa rải "thức ăn chới.
Cô giật khóe miệng, thâm nghĩ cũng may hôm nay đã nhìn quen, có thể bình tĩnh đối mặt rồi.
Coi như không thấy mà đi tới, lúc Sầm Dao tới chỗ Đình Lập đang ở, vừa lúc nghe được họ nói.
"Đình Lập, đã qua lâu vậy rồi, có phải cháu nên để cảnh sát thả Tiểu Ngộ ra rồi không? Dù sao nó vẫn là một đứa nhỏ, ở cái nơi quỷ quái như đồn cảnh sát kia, không biết bị giày vò bao nhiêu.
Người của nhà họ Thương vốn đã ít, nhà của chú ba cháu chỉ còn có một mình Tiểu Ngộ"
Người nói chuyện chính là Thương Hiển.
Ông ta như một người hiền lành, nói lời lo lắng, trên mặt cũng lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730723/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.