"Không cần, là bệnh cũ thôi, mẹ tự lo được"
Lão phu nhân thấy con trai lo lắng, đương nhiên trong lòng cũng rất vui.
Nhưng bà cũng không muốn chuyển gánh nặng lên vai con trai.
Con trai đã phải bận rộn với chuyện công ty và chuyện nhà, nếu như lại đặt bệnh tật ốm đau của bà lên vai con nữa, chỉ e một ngày nào đó sẽ đè chết anh.
Bà đau lòng.
Thương Đình Lập nhìn sắc mặt của mẹ, biết ngay mẹ anh đang nghĩ cái gì.
Kiên quyết cầm điện thoại gọi đến một dãy số.
Đúng lúc này, Thương Ly Viễn vẫn ngồi bên cạnh không nói tiếng nào đột nhiên nhíu mày nói: "Thì ra bà cũng bị bệnh, tôi còn tưởng lần trước gặp được bà ở bệnh viện là do bà..."
"Ông tưởng tôi cố ý đi theo ông sao"
Lão phu nhân nhìn ông cười mỉa mai, ánh mắt hiện rõ sự trào phúng.
"Ông nghĩ nhiều rồi, tôi đã hơn năm mươi tuổi, không còn là cô gái nhỏ kết hôn với ông lúc trước nữa, trong cuộc sống của tôi có rất nhiều thứ quan trọng hơn ông nhiều, tôi không rảnh mà lãng phí thời gian đi theo dõi ông"
Mặt lão phu nhân rất bình tĩnh, trong mắt cũng trong sáng như một dòng suối, trong suốt thấy tận đáy.
Bây giờ trong lòng bà đã rất thông suốt xem nhẹ tất cả mọi thứ.
Thương Ly Viễn không ngờ người phụ nữ trước kia từng cãi nhau ầm ï với ông vì một người đàn bà khác bây giờ lại có thể rộng rãi khoan dung đến thế.
Là do tuổi lớn nên đã thông suốt, hay là do tất cả tình yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730725/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.