Một lúc lâu sau. Hai người ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, tay Sầm Dao nắm chặt một cái ly pha lê trong suốt, rõ ràng cô đang uống nước ấm nhưng mặt vẫn cứ trắng bệch. Cô híp mắt lại giống như đang suy nghĩ gì đó. Thương Đình Lập ngồi ở ghế sofa bên trái cô, cũng không hối thúc cô, bây giờ cô cần có thời gian để tiêu hóa hết tất cả những gì anh mới nói, mà anh sẽ cho cô thời gian này. Chỉ cần cô không trốn tránh. Thật ra, ngay từ đầu Sầm Dao đã không có ý định trốn tránh rồi, tuy rằng ba năm qua cô đã sống rất tốt. Con cô cũng trưởng thành một cách khỏe mạnh, vừa hoạt bát lại nhanh nhẹn, cũng chẳng thua kém mấy đứa trẻ sống trong những gia đình đầy đủ thành viên nào cả. Nhưng tất cả những thứ này lại có tiền đề là trước khi Manh Manh đi học. Một khi Manh Manh đi học, chắc chắn sẽ có người hỏi bé rằng ba bé là ai, đến lúc đó, cô còn có thể khống chế được mọi chuyện phát triển sau này nữa không. Sầm Dao không tưởng tượng được. Hơn nữa những ngày gần đây vào buổi tối đúng là cô đã bắt đầu nằm mơ về trước kia, nhưng những giấc mơ đó vừa tỉnh dậy cô đã quên mất. Chỉ có lần này là được khắc sâu vào trong đầu. Có lẽ những thứ này có liên quan đến anh. Sầm Dao âm thầm dùng khóe mắt nhìn Thương Đình Lập đang yên lặng ngồi một bên. Nói thật, lúc trước cô sẽ thích người đàn ông này thì cô cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ gì cả. Dù sao ngay lần đầu tiên cô nhìn thấy anh thì cô đã rung động rồi. Nếu ngày tháng sau này sống cùng với anh, chắc là cũng không quá khó khăn. Nhưng Hựu Nhất thì sao. Cũng là con của cô sao? Cô vừa nghĩ vừa ngước mắt lên, thầm quay sang nhìn cậu. Trong lúc Sầm Dao đang nhìn lén Hựu Nhất không chớp mắt, lại phát hiện ra Hựu Nhất cũng đang nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, nhanh chóng đỏ mặt, sau đó cùng lúc ngượng ngùng nhìn người kia cười cười. Sau nữa mới ý thức được rằng phản ứng này hình như hơi ngốc, lại cùng lúc quay đầu đi nơi khác coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Thương Đình Lập nhìn cảnh này, trong lòng thầm vui Sướng. Người anh quan tâm nhất cuối cùng đều đã quay về bên cạnh anh, cái này còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Cho dù bây giờ Sầm Dao vẫn còn chưa nhớ ra anh thì sao chứ, ít nhất cô vẫn còn khỏe mạnh sống ở cạnh anh, đứng ở trước mặt anh. Anh cũng không dám hy vọng xa với quá nhiều thứ, chỉ muốn cùng cô bình an chung sống cùng cô thôi. "Anh Thương, tôi đúng là đã từng xem qua kết quả DNA, nhưng tôi cũng không thể vì lời nói của một bên mà lập tức tin tưởng anh hoàn toàn được, anh có còn chứng cứ gì khác không?" Tuy rằng biết được bọn họ đã từng rất thân mật với nhau, nhưng bây giờ Sầm Dao gần như không hề hiểu biết gì về anh, đương nhiên sẽ không tin tưởng anh nhanh như vậy. Cô vốn có tính cảnh giác rất cao, sau khi biết được chuyện anh tự ý điều tra thân phận của con gái cô rồi mà vẫn chưa đuổi thẳng cổ anh ra ngoài, cũng coi như đối xử khá tốt với anh rồi. Cho nên bây giờ cô càng muốn hiểu biết nhiều hơn về chuyện trong quá khứ, nhưng cũng không muốn hoàn toàn tin lời anh. Tuy rằng cô cảm thấy bản thân cô chẳng có thứ gì đáng giá để anh lừa, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện chỉ lừa vì thích lừa. Thương Đình Lập cũng không hề tức giận khi cô không tin tưởng anh, ngược lại trong lòng còn cảm thấy tự hào. Nhìn đi, đây là người phụ nữ của anh. Cho dù đang ở trong tình trạng không hề hay biết gì thì vẫn có thể bình tĩnh lý trí. "Có, trước kia em có một người bạn thân, nếu như em muốn biết tất cả mọi thứ, anh có thể kêu cô ấy đến đây, hơn nữa nếu như cô ấy biết được em còn sống chắc chắn sẽ rất vui" Người Thương Đình Lập nhắc đến đương nhiên là Khương Oánh Oánh. Tuy rằng mấy năm gần đây Khương Oánh Oánh cực kỳ bài xích anh, nhưng nếu như cô ấy biết được Dao Dao còn sống, chắc chắn sẽ cực kỳ vui vẻ. Nhưng gương mặt hiện tại của Dao Dao, anh cũng không chắc rằng Khương Oánh Oánh có thể nhận ra cô. Sầm Dao nghe vậy thì lập tức từ chối: "Cho dù là bạn thân thì cũng không thể vì chuyện của tôi mà quấy rầy người ta, thôi bỏ đi, anh cho tôi số điện thoại của cô ấy là được rồi. Thương Đình Lập thấy vậy thì đưa số WeChat của Khương Oánh Oánh cho Sầm Dao. Nhưng anh nghĩ thâm, chờ sau khi anh về nhất định phải gọi điện thoại cho Húc Đông kể rõ tình hình ở bên này cho anh ta biết, sau đó bảo anh ta nói cho em gái mình để cô ấy còn chuẩn bị tâm lý cho tốt. Có một số việc, trước khi biết được hai người còn có thể ở chung vui vẻ như hai người bạn, nhưng sau khi biết được trước kia bọn họ có quan hệ cực kỳ thân mật, cho dù chỉ ngồi chung trong một không gian cũng sẽ cảm thấy rất xấu hổ. "Tôi lên lầu xem Manh Manh, hai người ngồi ở đây trước đi" Sầm Dao thật sự không chịu nổi bầu không khí đông cứng này, tùy tiện tìm đại một cái cớ định chuồn khỏi đây. Thương Đình Lập cực kỳ nhạy bén, đương nhiên biết Sầm Dao nói vậy chẳng qua là lấy cớ đối phó với anh thôi, anh cũng lập tức đứng dậy nói: "Anh có thể đi cùng không, anh là ba con bé, mấy năm nay lại bỏ qua thời gian trưởng thành của con, đây sẽ là thiếu sót lớn trong đời anh, giống như em và Hựu Nhất vậy, vì sao hai người chúng ta đều sẽ bỏ lỡ mất quá trình trưởng thành của con mình vậy chứ, không lẽ là do ông trời cố ý sắp xếp sao?" Thương Đình Lập nói xong, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc đĩ và đau xót. Sau khi Sầm Dao nghe anh nói vậy thì vội vàng liếc nhìn Hựu Nhất đang ngồi đối diện. Cậu bé đang cầm điện thoại, không biết đang chơi cái gì. Sầm Dao nghĩ cô cũng chưa ở chung với Hựu Nhất quá nhiều, dù sao cũng là con trai của cô, trước sau gì cũng phải làm quen cho tốt. Cho nên cô cũng không cản Thương Đình Lập lại, để mặc anh lên lâu. Phòng khách lại quay về yên tĩnh, Sầm Dao nhìn Hựu Nhất, trên mặt có chút do dự, sau đó lại dần kiên định. Cô ngồi xích lại gần Hựu Nhất, một lúc lâu sau thấy cậu vẫn không quan tâm gì đến cô, cô nhẹ nhàng quay sang đó, thấy cậu bé còn đang chơi Thần Hành Lực Giới, lập tức biết nên ở cùng cậu thể nào rồi. "Kỹ năng của thích khách con đang chơi không tốt, con có thể đổi phán thăn khác." "Ui, phương thuốc luyện dược của con bị thiếu mất vài dược liệu rồi, không luyện được đầu " "Thể lực của con ngựa sắp cạn rồi kia, mau cho nó ăn đị" Sau khi nghe tầm Dao lảm nhảm bên tai một lúc lâu, Hựu Nhất bỏ điện thoại xuống, bất đäc dĩ kêu lén: "Mẹ ơi, mẹ tha cho con đi mà" Sầm Dao đang tập trung tinh thần vào game đột nhiên sửng sốt, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần. "Con gọi cô là gì?" Sầm Dao kinh ngạc không dám tin. Cô cũng không biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình bây giờ như thế nào nữa, bởi vì tuổi của Hựu Nhất và cô chênh lệch quá lớn, lúc đầu cô hoàn toàn không có nghĩ đến chuyện cậu sẽ là con của cô. Tuy rằng trong lòng cô không hiểu sao vẫn luôn rất muốn cưng chiều cậu. Bây giờ chính tai nghe được cậu kêu cô là mẹ, sống mũi cay cay, vui mừng, cảm động, cảm xúc cực kỳ phức tạp. Giống như cô đã phải chờ đợi rất lâu mới có thể nghe được tiếng này. Trong mắt Hựu Nhất cũng có rơm rớm hơi nước, nhưng cậu dù sao cũng là con trai, cũng không thích khóc, cho nên cậu bé nhanh chóng biến thành cậu nhóc hoạt bát hơi có vẻ kiêu ngạo như ngày thường. Cậu ngẩng cảm lên, kiêu ngạo nói: "Con chỉ gọi một tiếng mẹ thôi, phải biết là chuyện ba năm trước mẹ bỏ rơi con, con còn chưa tha thứ cho mẹ đâu" Cậu cũng sẽ không quên, mấy tháng trước khi cô biến mất cậu đã chờ bao lâu, chờ đến khi tất cả chờ mong đều biến thành thất vọng. Trước khi mọi chuyện được giải thích rõ ràng, cậu sẽ không tha thứ cho cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]