Một lúc lâu sau.
Hai người ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, tay Sầm Dao nắm chặt một cái ly pha lê trong suốt, rõ ràng cô đang uống nước ấm nhưng mặt vẫn cứ trắng bệch.
Cô híp mắt lại giống như đang suy nghĩ gì đó.
Thương Đình Lập ngồi ở ghế sofa bên trái cô, cũng không hối thúc cô, bây giờ cô cần có thời gian để tiêu hóa hết tất cả những gì anh mới nói, mà anh sẽ cho cô thời gian này.
Chỉ cần cô không trốn tránh.
Thật ra, ngay từ đầu Sầm Dao đã không có ý định trốn tránh rồi, tuy rằng ba năm qua cô đã sống rất tốt.
Con cô cũng trưởng thành một cách khỏe mạnh, vừa hoạt bát lại nhanh nhẹn, cũng chẳng thua kém mấy đứa trẻ sống trong những gia đình đầy đủ thành viên nào cả.
Nhưng tất cả những thứ này lại có tiền đề là trước khi Manh Manh đi học.
Một khi Manh Manh đi học, chắc chắn sẽ có người hỏi bé rằng ba bé là ai, đến lúc đó, cô còn có thể khống chế được mọi chuyện phát triển sau này nữa không.
Sầm Dao không tưởng tượng được.
Hơn nữa những ngày gần đây vào buổi tối đúng là cô đã bắt đầu nằm mơ về trước kia, nhưng những giấc mơ đó vừa tỉnh dậy cô đã quên mất.
Chỉ có lần này là được khắc sâu vào trong đầu.
Có lẽ những thứ này có liên quan đến anh.
Sầm Dao âm thầm dùng khóe mắt nhìn Thương Đình Lập đang yên lặng ngồi một bên.
Nói thật, lúc trước cô sẽ thích người đàn ông này thì cô cũng chẳng cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730639/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.