"Cô lo ăn cháo của cô đi" Thương Đình Lập dùng đũa dùng chung gắp một cái bánh quấy đặt bên cạnh nhét thẳng vào trong miệng cô. Tô Kiều thấy vậy thì khẽ hừ, nếu không phải anh ở đây, cô cần gì phải dậy sớm đến thế để mua bữa sáng cho anh chứ, có ý tốt mà lại bị đổ sông đổ biển. Tức giận phùng má nhai sạch miếng bánh quẩy trong miệng, Sầm Dao nhìn Hựu Nhất ngồi cạnh đang chớp mắt nhìn cô, cũng dùng đũa dung chung gắp một cái bỏ vào chén cho cậu. Hựu Nhất lại hơi ngẩn ngơ một chút, lập tức cảm ơn: "Cảm ơn cô Tô" "Đừng khách sáo" Tô Kiều vừa trả lời vừa nghĩ thần, đây mới là cách gäp thức ăn chính xác. Cái kiểu nhét thắng đồ ăn vào miệng người khác thế này cực kỳ khó chịu. Thương Vân ngôi bên cạnh nhìn bọn họ ở chung một cách hòa thuận vui vẻ, tim như rơi vào hầm băng. Cậu tốn hết mọi tâm tư, cuối cùng vẫn là kết quả này sao. Cậu không cam tâm. "Thương Đình Lập, lần này anh đến Ý là vì chuyện công ty hay là đi công tác? Đi lâu như vậy công ty không có chuyện gì sao?" Cậu đột nhiên nhắc đến đề tài này, ngược lại làm cho Thương Đình Lập đang tập trung lực chú ý trên người Tô Kiều và Hựu Nhất giật mình bừng tỉnh. Mà anh cũng nhanh chóng hiểu ra, những lời cậu nói là có ý gì. Tay anh đặt lên bàn ghế gỗ. Sau đó quay sang nhìn chằm chằm cậu, dùng giọng điệu lạnh băng đáp: "Chờ đến khi biết được rõ ràng mọi chuyện rồi mới là lúc tôi rời khỏi, cậu hi vọng tôi đi sớm như thế, có phải là đang lo lắng tôi sẽ phát hiện ra chuyện gì không" Ánh mắt hai người lại bắt đầu đối chọi với nhau, bầu không khí nghiêm túc kia làm người ta cực kỳ sợ hãi. Cũng may lúc này Manh Manh đột nhiên tụt xuống ghế, sau đó nhanh chân chạy đến cạnh Thương Vân, đôi tay xinh xắn mềm mại ôm lấy tay cậu, không vui nói: "Hôm nay chú đến trễ, còn không chịu để ý đến Manh Manh, Manh Manh tức giận đấy" Cô bé nói xong còn bắt chước lại cảnh mới học được trong tỉ vi ngày hôm qua, khoanh hai tay trước ngực, hếch cao câm lên. Thương Vân vốn đang cảm thấy rất khó chịu và bực bội bị dáng vẻ lúc này của Manh Manh chọc cho bật cười, khẽ nhéo cái mũi bé xíu của cô bé, cố ý nói: "Manh Manh nói đúng nha, vậy Manh Manh có muốn phạt chú không" "Đương nhiên muốn, phạt chú hôm nay phải dẫn con ra ngoài chơi" Manh Manh nghiêm túc nói, trong đôi mắt linh động lại không che giấu được chút vẻ gian manh và Vui sướng. "Được thôi." Thương Vân nhéo mũi cô, cười dịu dàng. Thấy Thương Vân và Manh Manh ở cùng với nhau cực kỳ hòa thuận, cho dù Thương Đình Lập vẫn chưa thể xác định chắc chắn rằng cô bé là con ruột của anh nhưng trong lòng anh vẫn khá khó chịu. Hựu Nhất nhanh chóng phát hiện ra ba đang không vui, nhanh chóng xen miệng vào: "Nếu Manh Manh muốn đi chơi thì chúng ta đi cùng đi được không, đã lâu lắm rồi con không được đi chơi" "Được chứ, được chứ, cùng nhau đi chơi nha" Manh Manh vừa vui vẻ nói, vừa dùng đôi mắt ngập nước nhìn mẹ. Tô Kiều nhìn, bất đắc dĩ gật đầu. Rõ ràng mới mấy hôm trước đã được đi công viên, còn gặp được Hựu Nhất ở đó, hai đứa bé này quên nhanh Vậy sao. Tuy rằng mọi người dự định ra ngoài chơi cùng nhau nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn. Công ty của Thương Vân gọi điện thoại đến, Thương Đình Lập cũng có việc muốn đi ra ngoài, cuối cùng thì chỉ còn lại Manh Manh và Hựu Nhất hai mặt nhìn nhau. Tô Kiều cầm bàn vẽ của cô đặt ra ngoài ban công. Phong cảnh bên ngoài rất đẹp, cô lập tức kéo Hựu Nhất ra ngoài ban công vẽ. Thiên phú của Hựu Nhất rất tốt, nhân vật và phong cảnh cậu bé vẽ ra đều giống như thật. Nhưng trước kia đều là vẽ lại theo sách. Lần này lại vẽ vật thật. Manh Manh ngôi bên cạnh nghiêm túc nhìn mẹ dạy anh trai vẽ tranh, thời gian trôi qua rất chậm, cô bé nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Tô Kiều giảng cho Hựu Nhất nghe những điểm cần lưu ý khi vẽ vật thật xong, lại phát hiện ra Manh Manh đã dựa vào cửa sổ ngủ mất. Cô cũng không làm Hựu Nhất đang say sưa vẽ tranh giật mình, chỉ ôm lấy Manh Manh khẽ bước qua ban công vào trong phòng ngủ của cô. Còn Thương Đình Lập lúc này đang ở trong bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm DNA, trước khi nhìn báo cáo kết quả thì trong lòng anh vẫn hơi thấp thỏm. Nhưng sau khi xem xong, trong lòng anh cực kỳ chua Xót. Anh lập tức gọi điện thoại cho Dư Phi, kêu anh điều tra tin tức về Tô Kiều. Còn anh thì vội vàng chạy về nhà. "Sao trong nhà chỉ có mình con vậy" Thương Đình Lập thấy trong phòng khách không có ai, đi qua ban công nhìn, thấy Hựu Nhất đang nghiêm túc dùng một tay cầm bảng pha màu, tay còn lại cầm cọ vẽ tranh. Hựu Nhất nghe được tiếng của ba thì quay đầu qua, bỏ mấy thứ trên tay xuống, thả lỏng hai tay nói: "Cô Tô ôm Manh Manh đi ngủ rồi, ba, ba bị sao vậy, mặt mày rất kỳ lạ" Mặt Thương Đình Lập có chút vui vẻ, nhưng vì mấy năm gần đây chưa từng cười nên trông rất sượng sùng, Hựu Nhất nhìn đương nhiên cảm thấy rất kỳ lạ. Thương Đình Lập đưa tờ báo cáo đang cầm cho Hựu Nhất. "Đây là cái gì?" Hựu Nhất cầm tờ báo cáo lấy ra xem, vừa thuận miệng hỏi. Nhưng sau khi nhìn thấy là báo cáo xét nghiệm DNA thì cậu nhanh chóng ý thức được chuyện gì. "Ba, không lẽ cô Tô thật sự là Tiểu Dao sao?". ||||| Truyện đề cử: Xuyên Qua Thành Vị Hôn Thê Của Vai Ác ||||| Cậu kinh ngạc, dù sao không có ai rõ hơn cậu, trong suốt ba năm nay ba chưa bao giờ ngủ ở ngoài cả. Hơn nữa bởi vì cậu từng xảy ra tai nạn giao thông nên cực kỳ quan tâm chăm sóc cậu. Cho nên chuyện có con riêng là tuyệt đối không có khả năng xảy ra. Hơn nữa thời gian Tiểu Dao đi mất và tuổi của Manh Manh cũng rất khớp với nhau, đáp án đương nhiên không cần phải nghĩ nhiều nữa. Nhưng nếu như vậy, rốt cuộc Tiểu Dao đã gặp phải chuyện gì mà phải thay đổi một gương mặt mới chứ. Lúc trước Hựu Nhất chỉ biết rằng Tiểu Dao đã qua đời nhưng không biết rõ tình huống cụ thể, lúc này mới buồn bực vì bản thân biết được quá ít. Nhưng trong lòng cậu cũng có chút an ủi, chẳng trách khi cậu nhìn thấy Tô Kiều thì lại có một cảm giác yêu thích rất đặc biệt đối với cô, thì ra là vì cô chính là Tiểu Dao. Thương Đình Lập gật đầu, coi như là xác minh phỏng đoán của cậu. "Không sai, phần báo cáo xét nghiệm DNA này là của ba và Manh Manh, cho nên Tô Kiều chính là Sầm Dao" "Lạch cạch" Đột nhiên ở phía sau bọn họ vang lên tiếng đồ vật bị bể nát. Thương Đình Lập quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Sầm Dao đang dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, mặt mày trắng bệch. Anh định đi qua đỡ cô. Sầm Dao lại cực kỳ kháng cự nhìn anh: "Những lời lúc nãy của anh là có ý gì?" Thương Đình Lập thấy cô không tin, câm báo cáo xét nghiệm DNA từ trong tay Hựu Nhất về, sau đó đưa sang cho cô."Xin lỗi anh biết tự ý đi làm xét nghiêm DNA với Manh Manh là anh không đúng, nhưng nếu như anh không đi làm thì chẳng phải anh đã bỏ lỡ mất hai mẹ con em rồi sao, cho nên Dao Dao, anh không hề hối hận về chuyện này." Sầm Dao rưng rưng nước mắt xem xong tờ báo cáo xét nghiệm này, lại nhìn chằm chằm anh một lúc lâu rồi mới khàn giọng nói:"Tôi muốn biết hết tất cả mọi chuyện." Bây giờ Thương Đình Lập mới thở phào nhẹ nhõm, trong lúc anh nói cho cô nghe thì thật ra trong lòng vẫn hơi lo lắng rằng sau khi cô biết chuyện này sẽ trách anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]