"Đương nhiên không phải rồi"
Dưới ánh mắt sáng quäc nhìn chằm chằm của ba, Hựu Nhất nhanh chóng sửa miệng.
Sao cậu dám nói vậy chứ.
Nếu thật sự dám nói ra, chắc chắn một giây sau sẽ bị chơi chết.
Nói không chừng còn bị tịch thu tiền tiêu vặt nữa.
"Nhưng ba nè, lần này ba làm hơi nghiêm túc túc rồi đó, còn bị dị ứng, con thấy mà nổi hết da gà"
Dị ứng da của Thương Đình Lập cũng khá nghiêm trọng, nếu chỉ là vài nốt đỏ nhỏ thì cũng không làm cho người ta có cảm giác quá nhiều, nhưng chỗ nào cũng nổi mẩn đỏ sẽ làm cho người thấy nối hết da gà, đặc biệt là đối với những người mắc chứng sợ hãi mật độ cao.
Tuy rằng Hựu Nhất không có mắc chứng sợ hãi mật độ cao, nhưng bây giờ trong lòng cậu cũng có cảm giác này.
Thương Đình Lập cười: "Ha ha"
Tiếng cười này lập tức đè lại những gì Hựu Nhất định nói.
Bây giờ cậu chỉ muốn nói một câu, tha cho con đi mà, được không.
Lúc tối, Thương Đình Lập tựa vào đầu giường, trong đêm khuya tĩnh lặng này bắt đầu cấn thận suy nghĩ.
Hôm nay anh đến bệnh viện cũng không phải chỉ vì chuyện dị ứng.
Lúc vào bệnh viện anh đã đưa cho bác sĩ xét nghiệm DNA hai sợi tóc.
Một sợi được lấy từ trên đầu Manh Manh lúc hai người chơi xích đu, sợi còn lại là của anh.
Anh còn không thể chắc rằng Tô Kiều có phải là Sầm Dao hay không, cho nên vì không muốn cô ghét anh, anh chỉ có thể lén lút đi xét nghiệm.
Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730637/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.