Sầm Dao nghẹn lời, đáng tiếc cô cũng không biết rõ mọi chuyện, sao có thể nói rõ ràng với cậu nhóc.
Cô chỉ xoa đầu cậu nhóc, dịu dàng nói: "Chờ mẹ nhớ lại mọi chuyện, Hựu Nhất muốn phạt mẹ thế nào cũng được."
"Thật ư?"
Cậu nhóc hơi liếc mắt, có vẻ không tin lắm.
"Mẹ sẽ không gạt Hựu Nhất"
Sầm Dao nghiêm túc nói.
Hựu Nhất cười: "Ha ha"
Con tin mẹ mới lạ đấy.
Lúc Thương Đình Lập công Manh Manh đã thức xuống thì thấy Sầm Dao ngày thường dịu dàng đang vén tay áo lấy điện thoại của Hựu Nhất, chẳng biết đang làm gì.
Hựu Nhất dựa cả người lên vai cô, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy cậu nhóc nói: "Mau, mau, đánh chết anh ta.
Ai da, anh ta cướp Boss kìa, tranh thủ hạ lệnh treo thưởng anh ta"
Khoa tay múa chân, không chút hình tượng.
"Đang làm gì vậy?"
Thương Đình Lập đặt Manh Manh ngồi xuống ghế sofa rồi hỏi với chất giọng trầm khiến hai người đang đảm chìm trong trò chơi kia hoảng sợ, nhanh chóng hoàn hồn.
Đối với Sầm Dao còn đang mất trí nhớ, Thương Đình Lập đương nhiên sẽ không làm khó cô.
Là vợ mình, dù thế nào cũng phải cưng chiều.
Nhưng con trai thì lại không có đãi ngộ này.
"Hựu Nhất, đưa điện thoại của con đây"
Thương Đình Lập vừa cầm một cái ly rót sữa đưa cho Manh Manh vừa lạnh giọng nói với Hựu Nhất.
Hựu Nhất không di chuyển, trong lòng thầm mắng bất công, ánh mắt lại nhanh chóng nổi lên hơi nước, nhìn Sầm Dao với bộ dạng như sắp khóc.
Sầm Dao lập tức không chịu nổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730640/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.