Chương trước
Chương sau
Thương Đình Lập để Khương Húc Đông đưa Khương Oánh Oánh đi, sau đó lại tự mình đỗ Thương Hựu Nhất đi ngủ, còn Sầm Dao thì ngồi ở sô pha xem truyền hình.
Trong đầu lướt qua những lời Điền Điểm nói với cô hôm nay, cô không biết có phải Điền Điểm cố ý hay không, nhưng cô hiểu những lời Điền Điểm nói đều là thật, bởi vì trong lòng người phụ nữ đó cũng quan tâm Thương Đình Lập.
"Không cần để ý những lời Điền Điểm nói."
Thương Đình Lập đi đến bên sô pha, ôm Sầm Dao vào lòng, đương nhiên anh biết sự do dự của Sầm Dao: "Anh đã nói rồi, nếu em ghen thì cứ nói với anh.
Anh là người đàn ông của em, bảo vệ em là trách nhiệm của anh, nhưng mà Dao Dao à, em vĩnh viễn không được nuôi ý nghĩ rời xa anh, bởi vì anh cũng không chắc chán được bản thân sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì."
Sầm Dao cứ lặng lẽ nép mình trong vòng tay Thương Đình Lập, bình tĩnh nghe anh nói.
Thương Đình Lập nói sẽ bảo vệ mình chu toàn, còn cô thì lại không giúp được gì cho anh, những hỗn loạn gần đây ở Nguyên Thịnh cô cũng có nghe nói, không phải là những chuyện Điền Điểm nói với cô, mà là Lư Đông Hưng đã tiết lộ với cô? "Dao Dao."
Thương Đình Lập thấy cô không nói gì, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên đối mặt với mình, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cỏ.
Thương Đình Lập thấy tim mình như bị người ta mạnh mẽ đâm một dao.
"Thương Đình Lập."
Sầm Dao mấp máy môi, nhẹ nhàng gọi tên anh.
"Ừm."
Thương Đình Lập đáp.
Anh chờ cô nói tiếp, nhưng cô lại không nói gì, chỉ im lặng nép sát vào lòng anh, cứ yên lặng như vậy.
Hôm sau, nhóm người Sầm Dao cùng Thương Hựu Nhất đến khu vui chơi Disneyland, mặc dù trong lòng có rất nhiều phiền não nhưng Sầm Dao vẫn cố vui vẻ đi cùng Thương Hựu Nhất.
"Tiểu Dao, sau này mỗi năm cô đều đi cùng cháu được không?"
Thương Hựu Nhất bước xuống từ tàu lượn, vui vẻ nhìn Sầm Dao nói.
Sầm Dao không trả lời, cô không biết sau lần đi chơi này cô còn có cơ hội gặp lại cậu nhóc hay không.
Dù sao Thương Hựu Nhất cũng là trẻ con, đương nhiên không thể nhìn thấu nỗi buồn trong mát Sầm Dao.
Không chờ được cô trả lời cũng không nghĩ nhiều, giây tiếp theo liền kéo Thương Đình Lập đến gian trò chơi khác.
"Dao Dao?"
Khương Oánh Oánh và Khương Húc Đông đi đến bên cạnh Sầm Dao, cùng cô hướng mắt dõi theo một lớn một nhỏ ở phía xa xa.
"Thật sự phải làm vậy sao?"
Mặt Khương Oánh Oánh đầy lo lắng nhìn Sầm Dao, cô đã hiểu thái độ hôm qua của chủ tịch Thương rồi, nếu như mình giúp Sầm Dao vậy thì sau này mình khó mà yên ổn trước mặt chủ tịch Thương.
"Ừm, chị phải về thôi.
Bên phía Bộ Tử Ngang đã bắt đầu hành động rồi, dù sao Sầm An cũng là ba của chị."
Sầm Dao gật đầu, gần đây Sầm Thị bị Bộ Tử Ngang làm cho chó gà không yên, Sầm An không còn cách nào đành gọi điện thoại cho Sầm Dao.
"Em biết rõ thủ đoạn của cậu ấy rất nhanh có thì có thể khiến Sầm Thị chuyển nguy thành an"
Khương Húc Đông không tán thành việc em gái mình sa vào vũng lầy này, bởi vì anh quá hiểu Thương Đình Lập, nếu như để anh biết được mình nhúng tay vào mình cũng không dễ dàng.
"Cái Bộ Tử Ngang muốn chẳng qua là thái độ của em mà thôi, chỉ cần em quay về thì sẽ không có vấn đề gì lớn."
Sầm Dao lắc đầu, cô không hề muốn Thương Đình Lập nhúng tay vào chuyện Sầm Thị, bởi vì bây giờ anh cũng đã có quá nhiều phiền phức rồi, nếu như chuyện của anh và mình bị phơi bày, vậy thì cổ phiếu của Nguyên Thịnh có thể bị tụt giá, những người cứ luôn nhìn chằm chằm vào Nguyên Thịnh sẽ nhân cơ hội làm ầm ï.
"Được rồi, chỉ hy vọng cậu ấy có thể hiểu được sự khổ tâm của em"
Khương Húc Đồng bất lực lắc đầu, anh biết tính cách của Sầm Dao, nhất định sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định của mình.
"Cảm ơn anh!"
Sầm Dao thật lòng muốn cảm ơn Khương Húc Đông, tuy rằng anh làm tất cả những chuyện này chẳng qua là vì mình là bạn thân của Khương Oánh Oánh, nhưng cô vẫn rất thành tâm cảm kích sự giúp đỡ của anh.
"Dao Dao, vậy chị đi đi"
Khương Oánh Oánh nôn nóng nhìn theo cha con Thương Đình Lập ở phía xa xa.
"Được."
Sầm Dao cũng nhìn Thương Đình Lập và Thương Hựu Nhất, cô không nỡ, lần này mình không từ mà biệt, không biết Hựu Nhất có tha thứ cho mình không.
"Đi đâu vậy?"
Sầm Dao vừa mới ra khỏi cổng khu vui chơi thì bị Thương Hựu Nhất và Thương Đình Lập chặn lại.
"Em."
Sầm Dao muốn giải thích nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
"Anh không nhúng tay vào Sầm Thị, nhưng anh cũng không thế để Bộ Tử Ngang uy hiếp em, anh nói rồi, anh là người đàn ông của em."
Thương Đình Lập rất tức giận, thông qua Lư Đông Hưng, anh đã biết vấn đề bên phía Bộ Thị từ lâu rồi, càng biết mục đích của Bộ Tử Ngang.
Hai ngày nay cô rất hay thất thần, anh vẫn luôn không truy hỏi, là vì muốn nghe cô tìm mình giúp đỡ, nhưng cô nhóc này thà gọi Khương Oánh Oánh và Khương Húc Đông đến, tự mình chạy trốn cũng không chịu nói với anh.
Cô nhóc này rốt cuộc có xem mình là người đàn ông của cô không chứ, cô cho rằng mình nói cô có thể dựa vào mình chỉ là nói đùa thôi sao.
"Thương Đình Lập, đây là vấn đề của riêng em."
Sầm Dao nhìn Thương Đình Lập, cứng rắn nói.
"Em là người phụ nữ của anh, vấn đề của em không có liên quan gì đến anh sao?"
Thương Đình Lập tức giận, anh không thích Sầm Dao cứng rắn thế này, anh hy vọng cô có thể như một cô gái nhỏ dựa vào mình.
"Em không phải là người phụ nữ của anh, người phụ nữ của anh nên là người giống như Điền Điểm vậy, em chẳng qua chỉ là do anh nhất thời hứng thú nên mới hiểu nhầm mà thôi."
Sầm Dao càng nói càng uất ức.
"Em nói lại lần nữa xem"
Thương Đình Lập siết chặt cánh tay Sầm Dao, tia lửa trong mắt anh dường như muốn thiêu cháy Sầm Dao.
"Anh buông em ra."
Sầm Dao vùng vậy, nhưng càng vùng vẫy thì anh lại càng siết chặt cô.
"Buông em ra, sau đó để em đi tìm Bộ Tử Ngang sao? Không phải em không biết mục đích của anh ta, hay là em với anh ta vốn là †ình cũ chưa nguôi?"
Thương Đình Lập nhìn Sầm Dao, giọng nói của anh rất lạnh, ánh mắt mang theo vài phần cảnh cáo, dường như chỉ cần cô đám để anh nghe thấy đáp án anh không muốn thì anh sẽ biến cỏ thành tro bụi vậy.
"Đúng vậy, em đối với anh ta là tình cũ chưa nguôi."
Sầm Dao cũng không chịu thua kém, rõ ràng là tay đã bị anh siết đến muốn rời ra, nhưng cô vẫn không hề cau mày.
"Giỏi.
Giỏi lắm.
Sầm Dao, em thật giỏi"
Thương Đình Lập buông tay Sầm Dao ra, ôm Thương Hựu Nhất rời đi, không hề quay đầu lại.
Tim cô như bị thứ gì đó đập mạnh vào, đau đớn đến gần như không thở nổi, trong đầu như đang có một cuộn phim, không ngừng tái hiện hình ảnh cô và Thương Đình Lập ở bên nhau.
"Dao Dao."
Khương Oánh Oánh lo lắng ôm cánh tay Sầm Dao, lúc này cô mỏng như như một tờ giấy, dường như chỉ cần một cơn gió thôi cũng có thể thổi bay cô.
"Bây giờ chị đã hoàn toàn tự do röi"
Sầm Dao cổ gắng mỉm cười với Khương Oánh Oánh, giờ đây cô thật sự rất khó chịu.
Không ngờ rằng Thương Đình Lập lại chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cô như vậy, lúc trước bị Bộ Tử Ngang tổn thương hết lần này đến lần khác, cô cũng chỉ hơi buồn mà thôi, nhưng giờ đây cô lại đau đớn đến không thở nổi.
"Đi thôi."
Khương Oánh Oánh dìu Sầm Dao, nhìn thấy bộ dạng này của Sầm Dao cô cũng rất đau lòng, nhưng cô cũng biết mình có khuyên chị ấy thì cũng vô ích, hơn nữa cô vốn cũng chưa từng yêu đương.
"Ba ơi, vì sao ba lại tức giận với Tiểu Dao?"
Thương Hựu Nhất vừa khóc vừa vùng vẫy trong lòng Thương Đình Lập, nhóc không hiểu những mâu thuẫn giữa người lớn với nhau, nhóc chỉ biết nếu mất đi Tiểu Dao thì nhóc sẽ rất buồn.
"Cô ấy không có quan hệ gì với chúng ta, cô ấy có người mình thích rồi"
Thương Đình Lập siết chặt con trai, anh cũng biết sự kiên quyết của Sầm Dao, nhưng cách cô trả lời lúc nãy đường như không hề đặt anh xem trọng anh, quả nhiên Sầm Dao không hề yêu anh.
"Nhưng mà ba đã từng nói không cần biết Tiểu Dao có gả cho ba hay không, cô ấy vẫn là mẹ con, hơn nữa Tiểu Dao chỉ là không thích ba, nhưng mà cô ấy thích con mà."
Thương Hựu Nhất không phục, nhóc không thể sống thiếu Tiểu Dao, phụ nữ bên cạnh ba nhiều như vậy nhưng chỉ có Tiểu Dao là thật lòng đối đãi với nhóc mà thôi.
"Sau này con có thế đi tìm cô ấy"
Thương Đình Lập an ủi cậu nhóc không an phận trong lòng, quả nhiên nghe thấy sau này mình có thể đi tìm Tiểu Dao, Thương Hựu Nhất liền ngoan ngoãn ngay.
"Thật không ạ?"
Khuôn mặt nhóc giống như thời tiết vậy, nói đổi là đổi ngay, lúc nãy vừa mới âm u mây mù, lúc này đã biến thành trời quang mây tạnh rồi.
Thương Đình Lập không nói gì, chỉ vô lực gật đầu.
"Đình Lập."
Vừa mới về đến khách sạn, Điền Điểm liền đi đến.
"Em đến làm gì?"
Thương Đình Lập cau mày, gần đây dường như Điền Điểm ân cần quá mức rồi.
"Cũng không có gì, chỉ là nghe nói cô Sầm đã về nước trước rồi, nghĩ rằng bên cạnh Hựu Nhất cũng không thể không có phụ nữ chăm sóc, nên mới đến đây xem xem có chỗ nào cần em giúp không."
Điền Điểm nhìn Thương Đình Lập, khẽ cười, cô ta cố gắng làm cho biểu cảm của mình không quá vồn vã.
"Không cần."
Thương Đình Lập quả quyết từ chối, chuyện Điền Điểm là bạn học của Bộ Tử Ngang anh cũng có biết, cho nên chuyện Sầm Dao về nước chắc chắn cô †a là người biết đầu tiên, cô ta cũng quá "quan tâm"
Sầm Dao rồi.
"Đình Lập."
Điền Điểm nhìn Thương Đình Lập.
mặt đầy thành tâm, Sầm Dao đã đi rồi, nhưng mà cô ta vẫn không có cơ hội đến gần Thương Đình Lập, hôm nay là cơ hội cuối cùng để cô ta giành lại Thương Đình Lập.
"Cùng nhau đi ăn cơm là được rồi, mấy hôm nay anh đều luôn bận rộn, đến cơ hội ăn cơm với anh em cũng không có."
Điền Điểm vẫn cười, nói thế này thì Thương Đình Lập cũng không có cớ từ chối cô ta.
"Được."
Thương Đình Lập gật đầu, anh cũng cần ổn định Điền Điểm, động tác gần đây của Điền Ông Hoa hơi lớn.
"Đi thôi, em đã đặt nhà hàng rồi."
Điền Điểm đi qua muốn kéo tay Thương Đình Lập, nhưng lại bị anh xoay người tránh di.
Điền Điểm buồn bã thu tay về, cô ta đã sắp xếp tốt mọi việc rồi, tối nay Thương Đình Lập nhất định sẽ thuộc về cô ta.
"Hựu Nhất, đây là quà cô Điền Điểm tặng cho cháu."
Điền Điền đặt mô hình máy bay tặng cho Thương Hựu Nhất lên bàn.
"Cô Điền Điểm, cháu không thích những thứ này?"
Kết quả Thương Hựu Nhất lại ném quà của Điền Điểm sang một bên, nhìn chiếc vòng bình anh trên tay mình, chiếc vòng này là Tiểu Dao tặng cho mình, không biết tại sao nhóc lại cảm thấy chiếc vòng mộc mạc như vậy lại rất dễ thương.
Mặt Điền Điểm hơi nóng lên, Thương Hựu Nhất rõ ràng đang xa lánh mình, lẽ nào bởi vì quan hệ với Sầm Dao, nghĩ đến Sầm Dao, bàn tay đặt trên đùi âm thầm siết chặt.
Sầm Dao, cô đúng là âm hồn không tan mà, cứ cho rằng cô ta thể hiện sự hào phóng như vậy, nhưng Thương Đình Lập vẫn luôn duy trì khoảng cách với cô ta, lẽ ra nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cô ta đã là vợ của Thương Đình Lập, cho dù giữa họ chỉ có mình cô ta tình nguyện, cô ta cũng có niềm tin có thể khiến Thương Đình Lập lâu ngày sinh tình với mình, thế nhưng giờ đây lại xuất hiện một Sầm Dao.
"Hựu Nhất thích ăn gì nào?"
Điền Điểm nhìn Thương Hựu Nhất, niềm nở hỏi, tuy rằng cô ta cũng không biết mẹ ruột của Thương Hựu Nhất là ai, nhưng cô ta vẫn luôn không hề lo lắng về người phụ nữ không nên tồn tại đó.
Lẽ nào là Sầm Dao? "Đình Lập, cô Sầm kết hôn với chủ tịch Bộ đã sáu năm vẫn chưa có con, chắc không phải là không sinh được đó chứ."
Điền Điểm làm như vô tình nói.
"Lần đầu tiên của Dao Dao là cho anh."
Thương Đình Lập không ngẩng đầu, nhưng lời anh nói lại làm Điền Điểm không thể bình Tĩnh được.
Lần đầu tiên là cho Thương Đình Lập, là sáu năm trước hay là sáu năm sau.
Nếu như là sáu năm trước thì Sầm Dao thật sự có khả năng là mẹ ruột của Thương Hựu Nhất, nhưng mà cũng không thể, bởi vì với tính cách của Thương Đình Lập có lẽ sẽ không để Sầm Dao lấy người đàn ông khác, vậy thì có khả năng là gần đây Sầm Dao mới trao lần đầu tiên cho Thương Đình Lập.
Quả nhiên Sầm Dao là một người tâm cơ.
"Ừm, em nghe nói gần đây y học rất phát triển, đặc biệt là phẫu thuật tái tạo ngày càng hoàn mỹ"
Điền Điểm vừa cắt bò bít tết vừa thản nhiên nói.
"Vậy sao?"
Thương Đình Lập dừng động tác nhìn Điền Điểm: "Chuyện này liên quan gì đến anh? Hoặc là...
em biết mấy chuyện đó làm thế nào?"
Vừa nói, ánh mắt anh vừa trở nên sắc bén.
"Không có, em...
chỉ là thuận miệng nói thôi."
Điền Điểm bị anh nhìn chăm chăm đến gượng gạo: "Được rồi, chúng ta sao lại thảo luận mấy chuyện này chứ, nào, chúng ta uống một ly."
Điền Điểm vừa nói vừa nhấc ly rượu trước mặt, khuôn mặt mong chờ nhìn Thương Đình Lập.
"Uống một ly danh nghĩa?"
Thương Đình Lập cau mày, hôm nay Điền Điểm có chút nôn nóng, anh âm thầm nhìn ly rượu trước mặt mình.
"Không có, chỉ là muốn uống với anh một ly, tính toán kỹ lại thì từ lúc em về nước đến giờ chúng ta hình như chưa từng hẹn hò."
Điền Điểm ngượng ngùng nói xong liền uống cạn.
"Hẹn hò."
Thương Đình Lập lặp lại lời của Điền Điểm, giữa hai người họ không phải là quan hệ yêu đương, hẹn hò gì chứ? "Em đã uống cạn trước rồi, Đình Lập đến anh."
Đương nhiên Điền Điểm biết Thương Đình Lập không hề có hứng thú với mình, nhưng cô ta lựa chọn tự động phớt lờ, chẳng qua cô ta chỉ cần Thương Đình Lập uống ly rượu trước mặt xuống.
"Ừm, vậy thì uống một chút vậy"
Thương Đình Lập gật gật đầu, Điền Điểm không nhìn thấy trước khi uống trong mắt anh lóe lên một tia sáng.
Nhìn thấy Thương Đình Lập uống cạn ly rượu, trong lòng Điền Điểm vui như hoa nở, không ngờ Thương Đình Lập thật sự sẽ uống như vậy.
Đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm Thương Đình Lập, chờ đến khi thuốc phát huy tác dụng, nhưng mà tại sao cô ta lại cảm thấy mình càng lúc càng nóng vậy chứ? "Đình Lập."
Điền Điểm nghiến răng gọi tên Thương Đình Lập, nghe kỹ có thể nhận ra trong giọng cô ta ẩn chứa tình dục mãnh liệt.
"Đình Lập, em khó chịu quá."
Điền Điểm yếu ớt nhìn Thương Đình Lập, sao anh lại có vẻ như không hề hấn gì vậy.
*Ừ, tôi biết. Ly rượu cô uống là ly cô muốn đưa tôi uống."
Ánh mắt Thương Đình Lập lạnh lùng, giọng nói càng lạnh hơn: "Cô không nên tính kế tôi như vậy."
"Em không có tính kế anh. Chỉ là..."
"Cô nên nghĩ xem làm sao giải quyết tình huống khó xử hiện tại của mình đi.
Hựu Nhất còn nhỏ, không thích hợp thấy mấy cảnh tượng trẻ con không nên thấy."
Thương Đình Lập nói xong thì ôm Hựu Nhất rời đi, hoàn toàn không để ÿ đến khao khát của Điền Điểm sau lưng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.