Điền Điểm đứng lên vẫn cố nhìn phản ứng của Thương Đình Lập, nhưng anh vẫn không ngẩng đầu.
"Cô Sầm, vậy làm phiền cô giúp tôi chăm sóc tốt cho Hựu Nhất."
Điền Điểm dịu dàng cười nói với Sầm Dao, nhưng Sầm Dao lại thấy được sự không cam lòng và lạnh nhạt trong mắt cô ta.
"Tạm biệt cô Điền Điểm "
Thương Hựu Nhất lễ phép chào Điền Điểm.
"Hựu Nhất chơi vui nha, có chuyện gì thì phải gọi điện cho cô."
Điền Điểm tới ôm Thương Hựu Nhất rồi xoay người rời khỏi.
*Cô ấy không phải mẹ của Hựu Nhất."
Thương Đình Lập không ngẩng đầu, chỉ gắp Sầm Dao một miếng thịt rồi tiếp tục cúi đầu ăn, coi như lời vừa nãy không phải anh nói.
Sầm Dao thản nhiên mỉm cười, cũng không nói thêm gì.
Dù Điền Điểm không phải mẹ Hựu Nhất thì cô cũng không phải là mẹ của bé.
Sự có mặt của Điền Điểm khiến bữa cơm trở nên lúng túng.
Trong ba người thì chỉ có Hựu Nhất vẫn vui vẻ, còn Sầm Dao và Thương Đình Lập đều có suy nghĩ riêng.
Trở lại khách sạn, Sầm Dao tảm cho Hựu Nhất rồi dỗ cậu nhóc ngủ.
Sau đó cô rót một ly nước tới ngồi trên sofa đọc sách, Thương Đình Lập thì ngồi cạnh làm việc.
Cảnh tượng này trông cũng rất hài hòa, nhưng...
"Dao Dao, chị đang ở đâu?"
Khương Oánh Oánh gửi một clip thoại, nghe giọng nói có vẻ rất cô đơn.
"Chị ở Thượng Hải."
Sầm Dao gửi tin nhắn trả lời, cô không nói mình đang ở với ai.
Khương Oánh Oánh nhanh chóng gửi tiếp một clip thoại dài.
"Dao Dao, chị thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chu-tich-ve-nha-lam-chong/1730523/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.