Trên đường từ nghĩa trang trở về nhà, nhìn Thẩm Khinh Nhược chuyển biến tốt hơn nhiều, khăng khăng muốn tự mình lái xe, bảo Tạ Trăn ngồi phía sau nghỉ ngơi.
Tạ Trăn cũng hết cách, chỉ đành để mặc Thẩm Khinh Nhược lái xe.
Sau khi đến nhà Thẩm Khinh Nhược, Tạ Trăn ngồi một lát rồi đi, Mạnh Trì khá lo lắng nên ở lại, Thẩm Khinh Nhược không nói gì về chuyện này.
Buổi tối, các cô nằm trên giường, tùy tiện trò chuyện vài câu, cảm giác Thẩm Khinh Nhược không có gì khác thường, có vẻ đã trở lại bình thường, còn hối thúc Mạnh Trì ngủ sớm.
Lúc đầu Mạnh Trì không có buồn ngủ, nhưng nghĩ để Thẩm Khinh Nhược đi ngủ sớm một chút cũng tốt, ngủ một giấc cảm giác khó chịu sẽ biến mất.
Cô nhắm mắt lại, chẳng biết nằm bao lâu thì gáy trở nên tê dại, cảm giác mình đang ngủ nhưng lại không phải ngủ. Cô nghiêng người sang lại không chạm được người ở bên cạnh, trống rỗng, cô lập tức mở mắt, cơn mơ màng nhanh chóng tan biến.
Mạnh Trì bước xuống giường, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, cũng nhanh chóng nhìn thấy bóng người ở trong phòng khách mập mờ, phút chốc cô yên tâm hơn.
Cơ thể mảnh khảnh của Thẩm Khinh Nhược vùi trong sofa phòng khách, giọng hơi khàn nhưng ngữ khí lại khác thường:
"Em đói à? Hấp ta hấp tấp từ trong phòng ngủ lao ra."
Cô nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ của Mạnh Trì, còn nói thêm:
"Em mang dép vào, mặt sàn lạnh, nhiệt độ cơ thể của em lại thấp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chay-lan-ra-dong-co/3514170/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.