Mạnh Trì ghen rồi.
Vừa rồi lúc ăn cơm, rõ ràng mùi vị của cơm nước cũng được lắm nhưng cô ăn vào lại có vị chua.
Không phải cơm nước có vị chua, là lòng cô chua.
Lòng cô chua tự nhiên ăn gì cũng chua.
Đương nhiên cô biết mình không thể hạn chế Thẩm Khinh Nhược giao tiếp với người khác, đó là tự do của Thẩm Khinh Nhược, hơn nữa giữa người với người phải thông qua giao tiếp để đạt được hợp tác, không thể nào chuyển đến môi trường chân không được.
Nhưng lòng cô vẫn chua, thầm nghĩ giao tiếp thì giao tiếp, Thẩm Khinh Nhược có cần cười vui vẻ vậy không? Chuyện đó vui vẻ lắm sao?
Cô trao đổi với người khác cũng đâu cười vui đến vậy...
Cô nằm trên giường nhắm mắt lại nhưng không thể nào ngủ được, nghe thấy động tĩnh rất nhỏ bên cạnh liền xoay người, đồng thời Thẩm Khinh Nhược cũng nghiêng người đối diện cô, sau đó cô không kiềm được sát đến gần, đòi phần thưởng Thẩm Khinh Nhược đã hứa.
Khen thưởng mà cô mong muốn trước giờ chỉ có mình Thẩm Khinh Nhược.
Có lẽ quá tham cho nên luôn không được như ý nguyện.
Nhưng cô cảm thấy bản thân có thể chờ, tuy rằng đôi khi cô cũng có chút nôn nóng.
Cũng giống như một vì sao treo trên bầu trời xa xôi, cô cố gắng leo lên, mong ngóng có một ngày có thể đứng bên cạnh.
Trong quá trình leo lên, ánh sáng ấm áp của ngôi sao soi chiếu lên người cô, làm cho cô cảm thấy vui vẻ.
Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-chay-lan-ra-dong-co/3511755/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.