- Tới rồi hả?
Con nhỏ tự xưng là Nanh Bạc, thấy nhóc đến, nở nụ cười giễu cợt. Nhóc chẳng thèm quan tâm gì nhiều, vào luôn việc chính:
- Đấu súng. Nhóc con thử nói luật chơi xem
- Được! Hừm, luật chơi rất đơn giản. Nhìn thấy 2 lá cờ kia không?
Nhỏ nói, chỉ tay lên phía trên. Trên đó có 2 lá cờ được gắn liền với cột bằng một sợi dây câu. Nhóc hiểu ra, có lẽ phải bắn trúng lá cờ nhỉ?
- Thấy, rồi sao?
- Ai bắn rơi lá cờ mà không tổn hại đến lá cờ và cây cột, người đó thắng
- Chơi luôn
Nhóc hào hứng, chấp nhận luật chơi. Nhỏ bắn trước
"Pằng..." Một tiếng súng khô khốc vang lên. Lá cờ rụng ngay tức khắc. Hừm hừm, khả năng này, không tệ. Nhóc chẳng đợi nhỏ đến nhặt lá cờ, bắn luôn phần của mình. Lá cờ cũng lập tức rơi xuống như của nhỏ. Hai đứa chạy lại nhặt cờ.
- Hòa nhá!
Nhóc nói ngay và luôn. Nhưng một giọng nói của thằng vô duyên nào đó vang lên:
- Không, Nanh Bạc thua rồi!
Cậu ta bước đến gần, cầm lá cờ của con nhỏ kia lên, chỉ chỉ vào vết gì đó do súng gây ra:
- Lá cờ của Nanh Bạc không còn lành lặn!
- Bo... boss??
Nanh Bạc ngạc nhiên, sợ hãi thốt ra
- Cô thua rồi, còn không mau quay lại căn cứ?
Cậu ta nhìn nhỏ với ánh mắt sắc lạnh, rồi lại quay qua nhóc, nói:
- Cậu thắng rồi đó!
Nói rồi, cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-hoc-sinh-ca-biet/2127957/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.