Nhóc xong việc, tính quay về nước thì một giọng nói trầm thấp vang lên. Là Minh Thiên Khánh – Satan
- Ai cho đi?
- Tôi.
Nói đúng một từ, nhóc tính rời đi thì bị cậu giữ lại. Cậu kéo tay nhóc, ôm nhóc vào lòng, cúi đầu xuống vai nhóc, thì thầm
- Không thể ở lại với tôi sao?
Giọng nói trầm, mang cả sự sợ hãi nho nhỏ. Một sự cô đơn le lói trong cậu. Cậu sợ, sợ nhóc sẽ bỏ cậu, sợ nhóc cũng rời xa cậu như những người khác, sợ nhóc ghét bỏ cậu vì cậu sống trong bóng tối...
- Tôi có sự tự do riêng.
Nhóc lạnh lùng đáp lại. Với nhóc, thứ gọi là đồng cảm vốn dĩ đã biến mất từ lâu rồi. Nhưng nhóc cũng không phản kháng lại. Nhóc cũng có nỗi sợ, sợ khi buộc cậu buông tay, nhóc sẽ không thể tìm lại được hơi ấm này nữa. Dù vậy, tận sâu trong trái tim sớm bị đóng băng của nhóc, lại le lói lên một sự đau lòng. Cậu ôm nhóc, ôm thật chặt. Cứ nhưu một vòng tuần hoàn, cậu cứ ôm thật chặt, lại nới lỏng, rồi lại ôm chặt. Cậu sợ ôm nhóc chặt quá, nhóc sẽ tan biến, mà lỏng tay, cậu sợ nhóc sẽ rời xa cậu.
- Đừng... đừng rời đi... đừng...
Cậu nói, ngắt quãng. Cậu cũng như nó, đều là người đa nhân cách. Chỉ khác mỗi cậu điều khiển được nhân cách của mình tốt hơn nhóc thôi. Nhóc nghe giọng nói yếu ớt, từ tận tâm can, nhóc khẽ lay chuyển. Một giọt nước trong suốt rơi xuống. Mặn chát.
- Xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-hoc-sinh-ca-biet/2127958/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.