Edit: Ry
Sau khi Nguyễn Miên vào chiến thuyền cũng không đi quấy rầy Lư Dương mà trực tiếp đi thẳng về phía phòng y tế, đội ngũ quân y đều tập trung ở đây.
Bác sĩ Triệu tương đối có kinh nghiệm, trước kia ông đã từng làm quân y đi theo cho nên đứng ở trung tâm chỉ đạo mọi người.
Nguyễn Miên đi tới bận rộn giúp đỡ, cậu đang cúi đầu thu xếp lại những dụng cụ cần thiết cho công việc, Lưu Minh Hổ bỗng gõ cửa một cái, đứng ở ngoài cửa gọi Nguyễn Miên ra.
Nguyễn Miên tháo găng tay, đi ra cửa, hơi kinh ngạc nhìn gã: "Sao anh lại đến đây?"
"Thiếu tướng sai tôi tới." Lưu Minh Hổ tươi cười, lấy ra một cái mặt dây chuyền làm từ lông trắng như tuyết, đưa cho Nguyễn Miên: "Chị dâu, cái này là thiếu tướng bảo tôi đưa cho cậu. Anh ấy nói nếu như cậu nghe thấy tiếng súng đạn nổ, cảm thấy sợ hãi thì hãy mang thứ này theo mình."
Tay Nguyễn Miên cầm lấy mặt dây chuyền làm từ lông trắng, cúi đầu nhìn một cái, không khỏi nở nụ cười. Cậu có thể nhận ra, mặt dây này được làm từ lông sói tuyết, sờ lên còn có chút thô cứng, nhưng lại mượt mà đến bất ngờ.
Lưu Minh Hổ nhìn cái mặt dây chuyền lông nhung trong tay Nguyễn Miên, thầm bĩu môi. Gã cảm thấy thiếu tướng thật đúng là vẽ thêm chuyện, chị dâu trốn ở trong chiến thuyền, chỉ cần bọn họ không ngã xuống thì kẻ địch không bao giờ có thể xông vào đây.
Gã thấy dù chị dâu có là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-cuc-cung-qua-kieu-ngao/2961457/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.