Edit: Ry
Lư Dương nhìn bờ môi Nguyễn Miên gần trong gang tấc, anh cảm thấy hơi phân tâm, vô thức càng lúc càng đến gần.
Môi của anh chậm rãi dán lên môi Nguyễn Miên, xúc cảm mềm mại trên môi còn chưa kịp cảm nhận thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng nổ ầm ầm. Nguyễn Miên đang ngủ, cả người lập tức run lên, phịch một tiếng bị dọa biến thành thỏ tai cụp.
Môi Lư Dương rơi vào trong không khí, cúi đầu nhìn thỏ tai cụp trong ngực.
Nhất định phải đánh chết lũ hải tặc! Một tên cũng không được bỏ sót!
Mặc dù bị hoảng sợ mà biến về nguyên hình, nhưng vì quá mệt mỏi nên Nguyễn Miên vẫn chưa tỉnh lại, vẫn ngủ say như cũ.
Lư Dương hít sâu một hơi, hết cách đành phải bỏ thỏ tai cụp vào trong túi áo, triệu tập tất cả mọi người tới họp.
Từ lúc nghe được tiếng nổ, Lưu Minh Hổ đã lập tức chạy tới, cho nên gã là người đầu tiên có mặt.
Gã nổi trận lôi đình đi vào phòng, gào mồm lên nói: "Đám hải tặc chó má này, thế mà dám đột ngột tập kích. Thiếu tướng, lần này chúng ta không thể buông tha cho bọn chúng được nữa."
Lư Dương che tai cho thỏ tai cụp, ngẩng đầu thản nhiên nhìn gã, anh nói: "Bé mồm thôi."
Lưu Minh Hổ thấy túi áo trước của anh cất một con thỏ, lập tức tròn mắt, nở nụ cười.
"Thiếu tướng, anh kiếm đâu ra con thỏ thế? Đúng rồi, tôi nghe mọi người nói là anh ôm chị dâu vào phòng mà, sao tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-cuc-cung-qua-kieu-ngao/2961459/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.