Edit: Ry
Cơm nước xong xuôi, mọi người cùng ngồi một chỗ ăn trái cây, trong phòng ánh đèn ấm áp, bầu không khí đầm ấp hài hòa.
Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Miên rất ít khi cảm nhận được bầu không khí gia đình ấm cúng như vậy. Cậu không nói mấy, yên lặng ngồi trên ghế sô pha, chăm chú lắng nghe mọi người nói chuyện, tâm trạng rất tôi, khóe môi luôn nhếch lên, cười không ngừng lại được.
Lư Dương xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trên ghế sô pha, dựa vào vai cậu, người ngả vào người cậu, tay bóc quýt, thỉnh thoảng cầm lấy một múi quýt nhét vào miệng cậu, hưởng thụ thú vui đút ăn cho thỏ nhỏ.
Ninh Mật Hương ngồi đối diện anh, có chút ghét bỏ nhìn Lư Dương, không nhịn được nói: "Lư cục cưng, con lớn như vậy rồi mà sao đứng ngồi vẫn không đàng hoàng thế? Ngồi ngay ngắn xem nào, đừng có đẩy Miên Miên nữa. Con không thấy là con dựa vào thằng bé khiến nó cũng phải nghiêng người à? Bây giờ con là Alpha rồi, phải biết bản thân nặng như thế nào chứ."
Lư Dương hết cách đành phải ngồi thẳng dậy, nhưng người vẫn dán sát vào Nguyễn Miên, không chịu dịch sang bên cạnh.
Ninh Mật Hương còn định trách móc thêm vài câu thì điện thoại của anh vang lên, bà đành phải nuốt lại những lời định nói.
Lư Dương kết nối điện thoại, không biết đầu kia điện thoại nói gì mà nụ cười trên mặt anh dần thu lại, sắc mặt cũng thay đổi, ánh mắt trầm xuống, không còn bộ dạng cười đùa tí tửng ban nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-cuc-cung-qua-kieu-ngao/2961455/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.