"2, 0, 3"
Chết rồi! Học hành ngày càng sa sút. Thể nào cũng bị đuổi học sớm thôi.
Văn 2, Anh 0, Toán 3. Đời thế là hết!
Tôi gục xuống bàn, mặt xám xịt không còn gì để nói. Ngay lúc thi còn ngủ gật do hôm trước thức khuya. Thật chán ghét bản thân quá đi!
- Nè, cậu được mấy điểm vậy Tiểu Phù? - Bạch Yết Uyên cười rạng rỡ hỏi.
Tôi buồn rầu, mặt mếu máo, dơ ba bài kiểm tra cho cô ấy xem.
- Sốc thật đấy, đây là lần đầu tiên tớ thấy con số như thế này ở bài kiểm tra.
Tôi thật sự không biết nói gì luôn. Nếu bây giờ mà có một cái lỗ, tôi sẽ không chút lưỡng lự ngay lập tức chui xuống cho đỡ xấu hổ. Nếu mà là ngày trước, khi thấy mấy điểm này tôi sẽ sung sướng nhảy cẫng lên vì không phải tất cả đều bị 0, nhưng bây giờ không thể sung sướng được rồi. Bởi vì có cô ấy..
- Cậu mấy điểm vậy? - Tôi dùng chút hơi tàn của mình hỏi.
- Tớ thì được 9, 5 hết. - Cô ấy mỉm cười có chút gượng gạo.
Tôi đi chết đây! Tại sao một người tài giỏi, dễ thương như thế lại có một người bạn như tôi chứ? Tôi thật không xứng đáng ở bên cô ấy nữa.
- Tình trạng học tập của cậu như thế này thật sự không ổn rồi.
- Ừ.
- Chỉ còn một bài kiểm tra nữa mà cậu cứ như thế thì thể nào cũng bị đuổi học.
- Mình biết. -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-to-yeu-cau/2630330/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.