Thế là sau khi biết được địa chỉ nhà tôi, đúng sáng hôm thứ hai đầu tuần cậu ấy sang rủ.
- Lớp trưởng! Cậu đến sớm thế. - Tôi vừa nói vừa đi vào nhà để vệ sinh cá nhân.
- Phải đến sớm chứ, tớ đã đoán ngay thể nào lúc tớ đến cậu cũng vừa ngủ dậy, như này đúng vừa kịp giờ để cậu chuẩn bị luôn.
- Lớp trưởng suy nghĩ cẩn thận thật đấy.
- Sao cậu lúc nào cũng gọi tớ là lớp trưởng thế? Gọi bằng tên đi.
Cô ấy giận dỗi, phụng phịu nói, dễ thương vô cùng.
Tôi thầm cười trong lòng, giải thích:
- Hiện giờ cậu vừa mới lên chức lớp trưởng, vẫn chưa có được lòng tin của mọi người, tớ phải gọi như thế để các bạn còn biết cậu là lớp trưởng chứ không phải bù nhìn làm cảnh, phong chức cán bộ lớp chỉ để đấy cho có.
- Thế mà mình cứ tưởng cậu không thích gọi tên tớ cơ.
- Đâu có, tên cậu đẹp mà. Nghe rất sướng tai.
- Thật à?
- Tất nhiên.
Nghe thấy câu trả lời của tôi, cô ấy sướng rơn, cười tít mắt, nói:
- Bạch là họ của tớ, nó có nghĩa là "trắng", thế mà, cậu nhìn này, da tớ đen xì khác hoàn toàn với cái tên, cho nên tớ hơi tự ti về làn da và cái tên của mình. Nhưng sau khi nghe cậu nói mình tự tin hơn hẳn. Cậu là người đầu tiên khen tớ như thế đấy. Các bạn hồi trước toàn chê mình thôi.
Đúng như lời Bạch Yết Uyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-to-yeu-cau/2630333/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.