Kiều My thấy Tiểu Ái hành động như thế liền đen mặt. Quay ra nhõng nhẽo tức tối với Dương Thuần Vũ :
“Đàn anh, chị ấy hung dữ thế anh không nói gì sao? Con gái như này rất vô văn hóa và chẳng đánh yêu chút nào. Chị ấy như thế em rất sợ a.”
Dương Thuần Vũ vẫn đang ngồi cạnh đó thấm mồ hôi dung túng nhìn Tiểu Ái đầy cưng chiều. Ai chả thích nhìn dáng vẻ người yêu mình ghen. Khi nghe Kiều My nói như vậy, tia chán ghét hiện rõ trên khuôn mặt của cậu. Bảo bạn gái cậu là vô văn hóa? Vậy cô nhóc này có văn hóa chắc? Dương Thuần Vũ đứng lên ôm eo Tiểu Ái, lạnh giọng nói với Kiều My :
“Vô văn hóa? Tôi thấy em vô văn hóa hơn đấy. Nói đàn chị của mình là vô văn hóa thì theo em đây mới là việc có văn hóa à? Tôi đã có người yêu, nước tôi uống chỉ cần cô ấy chuẩn bị nên sau này đừng có cố gắng tốn công vô ích nữa. Còn việc em sợ cô ấy hay không thì kệ em, tôi không quan tâm. Tôi thấy việc làm của cô ấy có văn hóa và vô cùng đáng yêu là được rồi.”
Kiều My nghe Dương Thuần Vũ nói vậy càng đen mặt. Tuy vậy nhưng vẫn quyết tâm không rời đi, cố gắng nán lại vùng vằng phụng phịu mặt như sắp khóc. Tiểu Ái đầu đầy hắc tuyến, đưa tay lên mà day day mi tâm. Cô em này nhất thiết phải nói nặng lời thì mới đi được có phải không? Được vậy đàn chị tốt bụng như cô đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-minh-ket-hon-di/3272182/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.