Vào đầu tuần hoặc các ngày lễ thì đồng phục trường Nam Du bắt buộc mặc thêm áo vest màu xanh than cùng màu với chiếc quần âu, logo trường nằm bên ngực trái. Lạc Hà chỉnh lại cà vạt, cài thêm phù hiệu, nhìn mình trong gương một, chỉnh chỉnh tề tề bước xuống lầu.
Vừa vào nhà ăn, mùi hương của nước hầm xương thơm lừng xộc vào mũi làm bừng tỉnh các giác quan.
Lạc Hà kéo ghế ngồi xuống, giọng mới ngủ dậy có hơi khàn.
“Chào buổi sáng ba, mẹ!”
“Chào buổi sáng, con trai.” Minh Châu nhìn lướt qua hắn rồi nhìn chằm chằm đĩa rau trước mặt, thẳng tay đẩy sang cho Lạc Áng, bà vì tiếc thương đóng mỹ phẩm cao cấp được chăm chút vào mỗi tối nên không có thói quen cau mày, khua môi nói.
“Em không ăn rau này, anh mà còn ép nữa là em bỏ ăn luôn đó.”
Ý bà là loại rau đắng khó ăn kia.
Tuy rau có vị đắng nhưng tính mát, giúp thanh nhiệt tiêu độc. Ngoài ra, nó còn chứa nhiều dược chất tốt cho tuần hoàn não, tăng trí nhớ.
Lạc Áng hết cách với vợ, tính bà rất thẳng, cái gì thích thì theo đuổi đến cùng, cái gì không thích thì ép cũng bằng không. Ngược lại, ông là người rất dễ ăn miễn không có độc, món nào cũng có thể cho vào bụng. Cái hồi học ở trường quân đội cấp cao rồi đi chuyên án xuyên suốt, mặn nhạt đều nếm qua, khó ăn thì sao, căn bản không có lựa chọn.
Mấy năm nay, tội phạm buôn lậu chất kích thích và vũ khí, mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-lai-pham-quy-roi/3487819/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.