Buổi khai giảng kết thúc bởi hai bài diễn văn nghệ, học sinh đồng loạt ra về, riêng nhóm bạn học của bọn Khải Nam vẫn nán lại phụ giúp dọn sân lễ cùng với vài người phụ trách.
Khải Nam bê ba lượt ghế vào kho, lúc trở ra hai má bánh bao đỏ hồng, giơ tay đầu hàng.
"Thôi bỏ đi, tôi hết sức rồi, hết nổi rồi.”
Gã ngồi phịch xuống sàn, mặt sàn lót bằng gạch hoa tối màu, chỗ này vừa được lau sạch không thấy dấu giày.
Khả Hân ngồi cùng Tuyết San gần đó, nhìn gã chẳng khác nào con trâu lười lao động, vừa xách cày trên vai, đi được mấy bước đã thở phì phò.
“Thấy Lạc Hà ở lại thì nhất quyết đòi ở lại, cái này là do cậu chọn, không biết tự lượng sức mình.”
“Tôi bình thường rất khỏe nha, dời non lấp bể là chuyện trong lòng bàn tay thôi. Xui là hôm nay dậy muộn, chưa kịp ăn sáng thôi.”
Khải Nam thật sự dậy muộn, rõ là tối qua đã cài báo thức nhưng sáng nay điện thoại lại hết pin, chú của gã - Chí Dương thì thúc giục như giặc đánh tới mông, làm gã suýt nữa lăn từ trên lầu xuống.
Khả Hân bĩu môi.
"Đã vậy thì bớt nói nhảm, dời non cái gì, lấp bể cái gì, thể hiện cái gì. An phận ngồi cùng tụi này có phải an ổn hơn nhiều không.”
Lý nào lại thế, gã được xếp vào chung vào phái yếu hồi nào vậy?
Đúng lúc này, Lạc Hà khom lưng nhấc chồng ghế đi qua gã, các đường cơ trên mặt vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-lai-pham-quy-roi/3489020/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.