"Tùy Cậu"
"Cậu có hay đi hóng gió không Bảo Lâm?".Cô đi nhanh đến để đi cùng Cậu
"Cũng thỉnh thoảng khi rảnh rỗi"
"Ồ...mà sao Cậu biết chữa trật chân vậy?"
"Ông nội Tôi thường chữa bệnh liên quan đến chân tay nên Tôi cũng biết một chút.Với lại Mẹ Tôi làm bác sĩ nên Tôi cũng học hỏi được nhiều"
"Vậy lớn lên Cậu sẽ làm bác sĩ như Mẹ Cậu sao?"
"Ừ"
"Vậy bác sĩ Bảo Lâm Cậu có thể khám cho Tôi xem Tôi bị sao khi ở gần Cậu trái tim lại đập loạn xạ lên như vậy"
"Cậu bị bệnh tim sao?Có cần Tôi nói Mẹ Tôi chữa giúp không?"
"Cậu...".Cô cạn lời Cô là đang nói đến vì Cậu tim Cô đập loạn xạ lên sao Cậu không hiểu chứ
"Cậu muốn ngồi chỗ nào?".Đi tới gần bờ hồ Cậu nhìn Cô
"Hay chúng ta ra đê bờ hồ ngồi đi".Cô nhìn Cậu cười Cô cũng quen ngồi ở đê chứ ít khi ngồi ghế đá
"Ừ"
"Cậu lúc nào cũng chỉ biết Ừ thôi sao?"
"Sao Cậu lúc nào cũng hỏi Tôi nhiều thế?"
"Ở đây đẹp thật không khí trong lành mát mẻ cũng giống như ở quê Tớ".Cô với Cậu ngồi ở đê,Cô nhìn lên bầu trời rồi lại nhìn xunh quanh hít thở không khí rồi nhìn Cậu cười
"Ở quê?Không phải Cậu là Con của Cô Lệ ở Mỹ mới về sao?".Cậu nghe Cô nói vậy thì khó hiểu
"Tớ...Thật ra Cô Lệ Chú Phong( Bố Chị Như tên Phong) chỉ là muốn tốt cho Tôi không muốn ai chê bai khinh thường Tôi ví dụ như Thu Nga nên nói với mọi người như vậy.Nhưng Cậu không được nói cho ai biết chuyện này đâu đó".Cô vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-cau-that-lanh-lung/257189/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.