Đồng hồ báo thúc trên đầu giường kêu inh ỏi. Lâm Dường vừa bò, vừa lết tắt đồng hồ trong con mơ ngủ thì cậu bị đánh thức bởi cái đồng hồ kia. Nhanh chóng thay đồ quần áo ăn vội ổ mì vì sợ trễ giờ học. Một học sinh cá biệt như cậu thì sao phải sợ trễ học chứ. Bởi Lớp trưởng ác ôn sẽ không tha cho anh.
Rón rén, anh bước như đi ăn trộm vậy, nhẹ nhàng, cố không phát ra tiếng động, anh cúi người đi sát tường, đến cửa lớp thì đôi chân ấy hiện ra trước mặt anh, ngước mắt lên nhìn, anh nở một nụ cười nhìn cực đáng yêu.
Đây là Mạc Tiểu Chi, Lớp trưởng ác ôn đấy. Tiểu Chi hỏi Lâm Dương bằng một giọng hết sức đáng sợ và khác khe, đôi mắt vô cảm ấy nhìn thẳng vào Lâm Dương. Một người là thành phần cá biệt trong lớp thường xuyên bị cô lớp trưởng nhắc nhở nhưng cũng lạ là không phải mình anh thường xuyên đi trễ thế sao cô lớp trưởng ác ôn kia lại chỉ quan tâm mình anh. Cô ấy quan tâm anh là bởi vì cô đã thích anh, nhưng chàng ngốc kia thì chẳng biết gì mà cứ ghét bỏ người ta.