Chương trước
Chương sau
“Mẹ... Tình huống gì thế này... Đáng sợ thế...” Chu Lạc Nhiên ngồi xuống, sau đó cậu ta nhìn xung quanh: “Ngủ bù à? Tôi còn tưởng hôm nay không phải đi học chứ. Hóa ra lớp chúng ta đều ở đây.”

Bạch Chiêu Chiêu hơi nghiêng đầu, giống như đang nói với cậu ta, lại giống như đang nói với những người còn lại: “Có lẽ bọn họ sợ chúng ta nên mới không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.”

“Cậu nói như thế... tóc gáy tôi dựng hết lên rồi.” Chu Lạc Nhiên cười rồi xoa xoa cánh tay, tâm tình cũng trở nên kích động hơn. Sau đó cậu ta nghiêng người đẩy người bên cạnh: “Này, Cá Tạp, sao các cậu lại phải giả vờ ngủ?”

Thiếu niên cạo trọc đầu tức giận, ấp úng nói: “Đừng, đừng động vào tớ. Tớ buồn ngủ lắm...”

“Bớt giả vờ đi! Ngồi thẳng dậy!” Cậu ta đạp vào ghế của đối phương.

Lúc này Dư Chí Đồng mới động đậy, giống như ốc sên mà cong lưng lên và chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bàn học.

Chu Lạc Nhiên không phải là người nhạy cảm, cho nên khi đối mặt với tiểu đệ, cậu ta dĩ nhiên lại biến trở về thành cậu chủ Chu: “Đúng rồi, Chiêu Chiêu đang hỏi chuyện về An Mẫn. Không phải cậu thích bắt nạt cô ấy nhất à? Nói cho Chiêu Chiêu nghe đi, biết gì thì nói hết ra.”

Du Chi Đồng hơi run lên: “Đại ca, chuyện đó đã lâu lắm rồi.”

“Mau nói đi! Dài dòng cái gì!” Giọng điệu cậu ta lạnh lùng, không hề khách khí chút nào cả.

Bạch Chiêu Chiêu chỉ trầm mặc nhìn, không lên tiếng ngăn cản.

Dư Chí Đồng tỏ vẻ cầu xin, sau đó cậu ta cúi đầu xuống rồi lẩm bẩm nói: “Tớ thật sự không nhớ rõ lắm. Tớ chỉ biết cô ấy vẫn luôn tham gia một diễn đàn, tên là... Hoa Bỉ Ngạn. Bạn trai cô ấy cũng là quen ở trên đó. Bạn trai cô ấy không tệ lắm, còn mua album mới của Trần Hi Ngạn cho cô ấy. Có thể chính vì thế mà cô ấy mới ngủ với anh ta... Vì hoàn cảnh gia đình cô ấy bình thường, chỉ có ông nội chăm sóc cô ấy, mà ông nội cô ấy cũng chỉ được coi là hộ có bảo hiểm thấp... Thật ra, thật ra giáo viên chủ nhiệm lớp biết nhiều nhất. Lúc đó cảnh sát có đến tìm ông ấy... Các cậu có thể đi hỏi thầy giáo...”

“Chỉ có thế thôi à?” Bạch Chiêu Chiêu hơi cúi người xuống, sau đó cô nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của cậu ta từ dưới lên: “Có bỏ sót điều gì không? Ví dụ như trước khi cô ấy mất tích thì đã xảy ra chuyện gì...”

Dư Chí Đồng liếc cô một cái, càng co rụt người lại, sau đó cậu ta đột nhiên phát ra tiếng nức nở lớn, giống như bị bộ dạng của cô dọa sợ, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của cô.

“Khóc cái gì mà khóc?!” Chu Lạc Nhiên mất kiên nhẫn, nheo mắt lại rồi nói: “Còn không mau nói đi! Đừng ép tôi đạp cậu!”

Dư Chí Đồng nói một cách vô cùng khó khăn: “Ông nội cô ấy qua đời...”

Bạch Chiêu Chiêu nheo mắt: “Có liên quan gì đến các cậu không?”

“Không, không có...”

“Biểu tình của cậu không giống như không có.” Giọng điệu của cô hơi tiếc nuối: “Sao không nói thật thế?”

“Ông nội cô ấy bị bệnh tim... Chúng tớ không biết điều đó. Tớ và Con Gián có lòng tốt, chỉ là, chỉ là muốn nói cho ông nội cô ấy biết, cô ấy làm chuyện xấu, bảo ông ấy quản cô ấy cho tốt...”

Chương Tử Cầu ở phía sau cậu ta cũng bắt đầu run rẩy đến mức bàn ghế cũng bắt đầu rung theo.

Chu Lạc Nhiên biết cậu ta và Chương Tử Cầu có cái đức hạnh gì, đương nhiên cũng hiểu bọn họ “Nói cho” ông ấy, hiển nhiên không phải chỉ là “Nói” đơn giản như vậy. Cho nên cậu ta ngay lập tức cảm thấy hai người này thật ghê tởm:

“Fuck. Sao lúc trước các cậu không nói? Cho nên ông nội của cô ấy bị cậu cùng Con Gián làm cho tức chết đúng không?”

“Chúng tớ cũng không biết ông ấy bị bệnh tim mà... Là chính ông ấy xui xẻo thôi!” Dư Chí Đồng nức nở: “Chúng tớ cũng cảm thấy thật xui xẻo...”

Bạch Chiêu Chiêu lại hỏi: “Giáo viên chủ nhiệm cũng biết chuyện này à?”

“Biết.”

“Ông ấy không nói gì à?”

“Ông ấy bảo chúng tớ không nên nói linh tinh, coi như không có gì xảy ra. Dù sao, dù sao cũng không có camera hay gì cả...”

Cô ngồi thẳng người dậy: “Cho nên sau chuyện này, An Mẫn lập tức mất tích...”

“Đúng...” Dư Chí Đồng mơ hồ trả lời: “Chúng tớ còn tưởng cô ấy tự sát...”

“Tại sao?” Bạch Chiêu Chiêu nhạy bén nắm bắt được điểm không logic trong lời nói của cậu ta: “Cho dù cô ấy biến mất thì bình thường người khác cũng sẽ chỉ cho rằng cô ấy đã bỏ nhà đi. Vì sao các cậu lại cho rằng cô ấy tự sát?”

Dư Chí Đồng bỗng trở nên hoảng sợ, ánh mắt cậu ta hoảng loạn nhìn mọi người xung quanh, giống như hy vọng có người có thể thay cậu ta kết thúc cuộc “Thẩm vấn” này.

Nhưng những người khác đều vùi đầu vào trong cánh tay, ngay cả tư thế cũng không hề thay đổi. Chỉ có Chu Lạc Nhiên như hổ rình mồi ngồi ở bên cạnh cậu ta. Cho nên cậu ta không thể không nói:

“Bởi vì... bởi vì Hoa Bỉ Ngạn kia là một trang web tự sát...”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bạch Chiêu Chiêu im lặng...

Hóa ra là vậy...

An Mẫn từng có ý nghĩ tự sát…

Chẳng trách—

“Các cậu biết bạn trai cô ấy tên là gì không?”

“Không biết... Giáo viên chủ nhiệm biết nhiều nhất. Cậu có thể đi hỏi ông ấy... Xin cậu đấy, buông tha cho tôi đi. Xin cậu...”

Nói xong, Dư Chí Đồng lại gục đầu xuống, vùi đầu vào trong cánh tay mình.

Chu Lạc Nhiên nhìn cậu ta với vẻ mặt ghét bỏ, không hiểu vì sao Dư Chí Đồng lại sợ hãi như thế.

Rốt cuộc cũng không đạp cậu ta nữa mà nói với Bạch Chiêu Chiêu: “Cậu có muốn hỏi Con Gián nữa không?”

Cô lắc đầu: “Những gì tôi muốn biết đều đã biết rồi.” Sau đó cô nhìn những người xung quanh: “Thật đáng tiếc. Xảy ra chuyện như vậy mà trong lớp lại không có một ai ngăn cản cả.”

Nhưng đám người giấy chỉ giả vờ như không nghe thấy.

Đúng lúc này, giáo viên chủ nhiệm xuất hiện ở cửa lớp học, phía sau ông ta còn có một người giấy đeo kính lão.

Giáo viên chủ nhiệm đờ đẫn nói: “Chu Lạc Nhiên, em đến đây. Người nhà em đến tìm em.”

Chu Lạc Nhiên lập tức thay đổi sắc mặt. Tất cả những gì mà cậu ta nhìn thấy vào sáng nay lại hiện lên trong đầu.

Nhưng mà cậu ta không ngờ được chú Tiền lại dám đến trường.

Đột nhiên, Chu Lạc Nhiên cảm thấy rất tức giận nên cậu quyết định xem xem ông ấy rốt cuộc muốn làm cái gì!

Cậu ta đi ra ngoài, cúi đầu xuống nhìn ông già có thân hình thấp bé rồi lãnh đạm nói: “Chú Tiền, ông đến làm gì?”

Chú Tiền nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, cậu theo tôi trở về đi. Bệnh của cậu vẫn chưa khỏi hẳn...”

Giáo viên chủ nhiệm cũng phụ họa theo: “Bạn học Chu, nếu chưa khỏi bệnh thì không cần quay lại trường vội thế đâu.”

“Tôi cảm thấy mình không bị bệnh.” Dừng một chút, cậu ta không muốn cãi nhau với chú Tiền trước mặt Bạch Chiêu Chiêu nên không kiên nhẫn nói: “Quên đi, chúng ta ra ngoài nói!”

Cậu ta nói xong thì bước nhanh ra ngoài.

Sau đó chú Tiền cũng vội vàng cảm ơn giáo viên chủ nhiệm rồi cúi đầu đi theo.

Giáo viên chủ nhiệm đang chuẩn bị rời đi thì Bạch Chiêu Chiêu đã cười lên rồi đi theo ông ta: “Thầy Lôi.” Nụ cười của cô rất dịu dàng: “Vừa đúng lúc em cũng có việc muốn tìm thầy.”

-

Trong hành lang, tường đã bị tróc một mảng lớn, lộ ra cái thứ đen đỏ dính dính. Giống như người chết đã cởi lớp da mốc meo bên ngoài, lộ ra cơ bắp và gân mạch bị phân hủy ở bên trong.

Trong văn phòng của giáo viên cũng không khác lắm. Trên cửa sổ cũng dính đầy chất nhầy màu đen, khiến căn phòng càng thêm tối tăm hơn.

—Toàn bộ trường học giống như một con quái vật khổng lồ bị nhiễm độc, nội tạng thối rữa và máu đang chậm rãi thấm ra ngoài.

“Nếu như em đến tìm tôi để hỏi về chuyện của An Mẫn thì đáp án của tôi vẫn là không có gì hết.” Lôi Ngọc Giang ngồi ở chỗ của mình, nghiêm mặt nói.

Bạch Chiêu Chiêu hơi nghiêng người, dựa vào bàn của ông ta.

Miệng người giấy giật giật, mặc dù đang tức giận nhưng không dám nói gì.

Cô khoanh tay lại, duy trì tư thế khinh thường này, dịu dàng thở dài: “Trong trường hiếm khi yên tĩnh như thế này.”

“Bạn học Bạch, nếu như không còn chuyện gì nữa thì mời em quay về lớp học.” Lôi Ngọc Giang lạnh lùng nói.

“Quay về lớp học làm gì? Giáo viên cũng không đến trường, không có người lên lớp. Chẳng lẽ tiết nào cũng học tiếng Anh à?”

“Tôi ra lệnh cho em—”

Cô không khách khí mà cắt ngang lời ông ta nói: “Thầy Lôi, Chương Tử Cầu và Dư Chí Đồng từng nói chuyện An Mẫn có bạn trai cho ông nội cô ấy, khiến ông nội cô ấy lên cơn đau tim mà chết, tức đến chết. Thầy biết chuyện này mà, sao không nói với cảnh sát?”

“Bạch Chiêu Chiêu, đừng có quá đáng!”

“Ồ, em quá đáng thì sao?” Cô cầm cốc nước thủy tinh trên bàn lên, nhìn nước trà màu nâu bên trong.

Không biết trà này đã để bao lâu, trên bề mặt nổi lên một lớp dầu mỏng đủ màu sắc.

1 giây sau, cô đổ hết cốc trà này lên đầu Lôi Ngọc Giang.

“A—! Bạch Chiêu Chiêu! Em... em điên rồi!” Người giấy hét lên chói tai, vừa tức giận lại vừa hoảng sợ lau người.

Nước trà nhuộm quần áo trắng của người giấy thành màu trà, nhìn rất bẩn thỉu.

“Thầy, em hy vọng thầy ngồi xuống. Như vậy thì chúng ta còn có thể nói chuyện tử tế, nhưng nếu thầy không chịu phối hợp với em thì...”

Cô nhàn nhạt thở dài: “Em sẽ rất tức giận.”

Lôi Ngọc Giang ngơ ngác.

“Ngồi đi.” Cô dịu dàng chỉ chỉ vào chỗ ngồi.

Người giấy làm động tác nuốt nước miếng rồi chậm chạp ngồi xuống giống như một cương thi.

Sau đó cô nhẹ giọng hỏi: “Bạn trai An Mẫn rốt cuộc là ai? Thầy chắc chắn biết. Thầy nói đi.”

“…”

Đã qua được một lúc lâu rồi mà vẫn không nhận được câu trả lời, lúc này Bạch Chiêu Chiêu mới nhận ra ông ta đang dùng cách này để chống cự.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Thầy, thầy không phối hợp như thế này, không sợ em đánh nát thầy à?”

Lôi Ngọc Giang khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn cô.

Cô mỉm cười và gật đầu: “Đừng nhìn em như thế. Em thật sự có thể làm đấy. Dù sao các người cũng chỉ là người giấy mà thôi.”

“Không, không! Đợi đã!” Ông ta luống cuống giơ tay lên che ở trước người mình.

“Nếu thầy không nhớ, em còn có thể mở đầu thầy ra để giúp thầy nhớ lại đấy.” Giọng điệu cô hiền lành, ghé sát vào quan sát ông ta, lông mi dài như gai nhọn của cô chuẩn bị tấn công ông ta: “Thầy nghĩ xem.”

Giọng của giáo viên chủ nhiệm nghẹn ngào và đầy sợ hãi:

“Bạn trai em ấy tên là Kha Cát Lợi...”

“Còn gì nữa?”

“Cậu ta thường xuyên tặng album cho em ấy.”

Những tin tức đã biết rồi này hiển nhiên làm cho Bạch Chiêu Chiêu cảm thấy không vui. Cô chậm rãi túm lấy tóc của người giấy, nhẹ giọng nói: “Con mẹ nó, hỏi một câu nói một câu hả?”

Người giấy run rẩy dữ dội: “Bởi vì chính Kha Cát Lợi là người mở cửa hàng bán băng đĩa kia.”

Trong đầu Bạch Chiêu Chiêu ngay lập tức có tia sáng lóe lên: “Cửa hàng bán băng đĩa trước cổng trường chúng ta hả?! Cửa hàng băng đĩa Cát Lợi?”

“Đúng thế...” Giọng điệu của người giấy rất khó khăn, giống như bị ép phải nói ra một bí mật cấm kỵ nào đó, cũng có thể bị phản phệ bất cứ lúc nào.

Bạch Chiêu Chiêu buông lỏng tóc người giấy ra.

Trong đầu cô mê mang...

Những ký ức mờ nhạt bắt đầu hiện lên...

Khuôn mặt mơ hồ của người đàn ông đứng ở ngoài đám người kia cũng dần dần hiện ra rõ ràng hơn.

Hồi lâu sau, cô phục hồi lại tinh thần: “Chuyện này thầy chưa từng nói với cảnh sát à?”

“Chưa...” Những đường gợn sóng đại biểu cho nước mắt trên khuôn mặt của người giấy bắt đầu run rẩy: “Đã lâu như vậy rồi, người chết cũng chết rồi, tôi còn có thể làm gì nữa...”

Vẻ mặt Bạch Chiêu Chiêu lạnh lùng: “Cho nên, từ đầu đến cuối, thầy Lôi đều biết An Mẫn đã phải trải qua những gì, cũng biết ông nội cô ấy chết như thế nào, thậm chí còn biết cô ấy có thể bị kẻ nào đó giết chết. Nhưng mà, thầy lại chưa từng nói ra.”

“Tại sao tôi phải nói ra?” Trong lòng Lôi Ngọc Giang tràn đầy oán hận, ông ta dùng lý lẽ hùng hồn nói: “Chính em ấy không thể hòa nhập với các bạn học, chính em ấy không biết kiềm chế bản thân cho nên mới khiến ông nội em ấy tức chết! Ha, chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?! Tôi còn chưa trách mắng em ấy gây rắc rối cho tôi đâu đấy!”

“Thầy đúng là chết cũng không hối cải...”

“Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi!”

Bạch Chiêu Chiêu thở dài: “Em không nghĩ thế. Em cảm thấy ngay từ đầu thầy không nói là vì thầy biết ông nội của An Mẫn đã chết, cho nên trên thế giới này sẽ không còn người làm phiền thầy nữa. Thầy không muốn ra mặt chỉ vì một đứa trẻ không có quyền cũng chẳng có thế. Sau đó lúc thi thể của cô ấy bị phát hiện, thầy vẫn không nói ra vì sợ cảnh sát sẽ điều tra và phát hiện ra thầy không làm gì giúp cô ấy hết, như vậy sẽ hủy hoại con đường thăng tiến của thầy.” Cô vỗ nhẹ vào đầu Lôi Ngọc Giang: “Thầy Lôi, em phân tích có đúng không?”

Khí thế của người giấy tan biến theo từng câu nói của cô.

Bị bắt nạt, có bạn trai, ông nội chết, An Mẫn mất tích. Giống như một chuỗi phản ứng dây chuyền, mà trong mỗi một giai đoạn đều không tránh khỏi liên quan đến sự coi thường và che đậy của Lôi Ngọc Giang.

Nếu ông ta có phản ứng ngay từ lúc An Mẫn mất tích thì có lẽ cô ấy đã không phải chết.

Có lẽ đối với ông ta mà nói, cái chết của một học sinh cũng không phải cái gì quan trọng hết, mà chuyện quan trọng là ông ta có thể tiễn một khóa học sinh đi trong yên ổn.

“Loại người thối nát như thầy sao có thể làm giáo viên được chứ...” Bạch Chiêu Chiêu tiếc nuối lắc đầu.

“Em, em cũng không quen em ấy, để ý đến chuyện này có gì tốt cho em hả?”

“Em cũng không biết nữa.” Cô cười rồi hỏi ngược lại: “Chỉ là cảm thấy thầy rất sợ em. Nếu chuyện này hoàn toàn không liên quan đến em thì tại sao thầy lại không dám nói?”

Cơ thể Lôi Ngọc Giang bỗng cứng đờ.

Ông ta quên mất rằng Bạch Chiêu Chiêu thông minh đến cỡ nào.

Cô thật sự thông minh đến mức đáng sợ...

Chỉ cần hơi sơ suất một chút thôi cũng đủ để cho cô nắm lấy chỗ chí mạng rồi.

Cô cúi người xuống, dịu dàng nói: “Thầy, em rơi vào tình trạng sắp chết có phải có liên quan đến An Mẫn không?”

Người giấy đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, ở góc độ đó trông cực kì quỷ dị, giống như cổ của ông ta đã bị gãy vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.