Chú Tiền đi vào. Sau khi đi vào chỗ sáng, gương mặt của ông ấy lại trở nên hòa ái dễ gần: “Sao thế? Sao cậu lại có biểu tình như thế?”
Đột nhiên trong lòng cậu ta sinh ra nghi ngờ, giống như sợi dây leo đầy sức sống. Cậu ta thậm chí còn cảm thấy người trước mặt rất xa lạ— Đây thật sự là chú Tiền sao?
Cậu ta nhanh chóng cụp mí mắt xuống để che đi sự bất an trong mắt, sau đó mơ hồ nói: “Còn chưa tỉnh ngủ.”
Chú Tiền đưa tay sờ sờ đầu cậu ta: “Đói bụng chưa? Ra ngoài ăn cơm đi.”
Cậu ta ngơ ngác đi ra, lại nghĩ đến vấn đề Bạch Chiêu Chiêu đã hỏi—
“Gần đây ông có cảm thấy có gì đó không thích hợp không?”
Cậu ta quả thật cảm giác được, hiện tại mọi thứ xung quanh cậu ta đều rất không thích hợp! Trong nhà yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước đi của cậu ta.
“Chú Tiền, Lydia bọn họ đâu rồi? Sao không có ai hết...”
“Bọn họ xin nghỉ rồi...”
“Tất cả mọi người... đều xin nghỉ rồi?”
“Ừ, sao thế?” Ông ấy quay đầu lại, cười hỏi: “Không phải tôi vẫn còn ở đây à?”
Cậu ta lặng lẽ nuốt nước miếng.
Ngày hôm sau, Chu Lạc Nhiên cố ý đặt báo thức và tỉnh dậy từ rất sớm.
Cậu ta đi dép vào rồi rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, một mình đi đến phòng bếp.
Xuyên qua khe cửa, cậu ta nhìn thấy chú Tiền đang rắc một ít thuốc đã được nghiền vụn vào trong sandwich
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-hoc-cua-cuu/3720383/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.