“Cậu... Cái này...” Sắc mặt Bạch Chiêu Chiêu trắng bệch.
Cậu nhanh chóng thả tay áo xuống, trấn an cô: “Không sao. Tớ cũng không thấy khó chịu. Bà Tôn nói rồi, chỉ cần chưa chết hẳn thì có bị mổ bụng lòi ruột cũng không sao cả.”
“Xin lỗi...” Vết thương dữ tợn kia lại hiện lên trong đầu cô. Cô cực kì tự trách, nghẹn ngào nói: “Đều tại tớ...”
Cậu bất đắc dĩ thấp giọng nói: “Sợ cậu nghĩ vậy nên tớ mới không dám cho cậu xem.”
Nước mắt của Bạch Chiêu Chiêu bắt đầu không ngừng rơi xuống. Ngay lập tức, cô không thèm quan tâm đến bất cứ điều gì nữa mà ôm chặt lấy cậu.
Thân thể Diệp Chi Du đột nhiên cứng đờ lại. Trong nháy mắt, sức sống trong trái tim cậu đạt tới đỉnh cao trước nay chưa từng chạm đến, mang theo sự mềm mại khiến người ta suy yếu.
Cậu thậm chí còn không có tiền đồ mà nghĩ rằng: Chiêu Chiêu thương xót mình, còn khóc vì mình, bây giờ cho dù có chết thì cũng chẳng còn gì để hối tiếc cả.
Cậu chịu đựng cơn đau như muốn nổ tung, nhẹ giọng an ủi cô gái trong lòng: “Không sao. Chúng ta trở về tìm Đào Tử. Chị ấy là y tá, sẽ giúp tớ chữa trị.”
Bạch Chiêu Chiêu đã khóc đến mức thở không ra hơi.
Người lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, thấy hai học sinh lẻ loi kia đang ôm nhau thì khẽ lắc đầu.
-
Lúc xe bus đến trạm, cảm xúc của Bạch Chiêu Chiêu rốt cuộc cũng ổn định hơn một chút. Cô đỡ Diệp Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-hoc-cua-cuu/3720382/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.