Khác với Vân Ngoại Lâu, thời tiết ở Tàng Ý Sơn ấm áp, trúc đào bốn mùa đều nở hoa.
Lúc An Hòa Dật dừng ở cửa, nội môn im phăng phắc, không có ai giống như ngày thường.
Thậm chí đến tiếng hít thở cũng không nghe thấy, trong lòng An Hòa Dật dâng lên nghi hoặc.
"Tu Viễn?"
Cửa mở ra, đối diện với gương mặt mang ý cười.
"Sư tôn." Ôn Tu Viễn nghiêng người, An Hòa Dật vào phòng liền liếc chỗ treo ngọc bài một cái.
"Ăn cơm chưa?"
Đĩa trên bàn trống không, An Hòa Dật duỗi tay cầm ấm trà lên, không có một giọt.
Thần sắc của Ôn Tu Viễn không có một chút ngượng ngùng, chỉ lộ ra chút buồn rầu, "Sư tôn, đã một ngày đệ tử chưa ăn cơm rồi."
An Hòa Dật chột dạ, "Là ta sơ sót."
An Tu Viễn lắc đầu, "Sư tôn trở về rất nhanh, đã giải quyết xong mọi chuyện rồi ạ?"
"Ta gặp chút chuyện nên trở về trước."
"Ồ? Chứ không phải sư tôn đi thông đồng với đệ tử nhà người ta ạ?" Âm cuối nhẹ nhàng nâng lên, còn mang theo chút trêu chọc.
An Hòa Dật cứng người, trả lời không được. Suy nghĩ lời của Ôn Tu Viên nói, tròng lòng đột nhiên sinh ra cảm giác quái dị. Nhưng ngẩng đầu lên thì thấy biểu cảm của Ôn Tu Viễn vẫn bình thường, liền lắc đầu vứt bỏ cảm giác kì lạ này sang một bên.
"Ngươi ngồi đi, ta gọi nội thị mang thức ăn tới."
Y ngồi ngay ngắn trên ghế, vừa rồi tìm Thời Minh Đạt không được, bây giờ trở về liền có một vấn đề cần được giải quyết gấp.
Đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-hoc-bo-tuc-cua-su-ton/944084/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.