"Ngươi nghỉ ngơi ở đây trước đi, ta đi tìm Thủ Ngọc sư huynh." An Hòa Dật đơn giản giao phó một phen, không đợi cho đồ đệ trả lời đã phất tay áo rời đi.
Chạng vạng tối, Duyên Sinh Tông có gió lớn, An Hòa Dật đạp trên thân kiếm, cúi đầu nhìn. Bởi vì không mở kết giới nên gió thổi vào mặt, lạnh buốt, An Hòa Dật mượn cái lạnh này làm đầu óc mình tỉnh táo hơn.
Y là sư tôn đã có đồ đệ, dựa theo lời Thời Minh Đạt nói, y đã hoàn thành bước đầu tiên, bước còn lại là phải tìm phương pháp thích hợp để sống chung với đồ đệ.
Đệ tử của y tên là Ôn Tu Viễn, sống ở Lâm Khâu Thành, là dòng dõi thư hương, từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, không gây chuyện thị phi. Nói tóm lại là vừa nhìn thấy bối cảnh đã thập phần an toàn.
An Hòa Dật thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẫn phải cẩn thận! Cẩn thận!
Vân Ngoại Lâu tự tại chân trời, mây trắng phía trên. Cũng vì nguyên nhân này mà sương tuyết bao trùm hết tầng này đến tầng khác. Chỉ trừ chỗ kết giới cao nhất của Thời Minh Đạt là bốn mùa đều là mùa xuân, những nơi khác đều quanh năm một màu trắng xóa.
An Hòa Dật ngự kiếm phi hành một hồi lâu cũng không thấy một sinh vật sống nào.
Đi được nửa sườn núi, mưa đá lớn chừng cái đấu đổ ập xuống, An Hòa Dật điều chỉnh hướng mũi kiếm, nhẹ nhàng né đi, coi như không có chuyện gì.
"A!" Một tiếng kêu đau đớn không biết từ đâu truyền tới, An Hòa Dật dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-hoc-bo-tuc-cua-su-ton/944083/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.