Chương trước
Chương sau
“Cái gì?! Lăng Thiên tấn công Lăng Kiệt? Ta không nghe nhầm đấy chứ?”
“Bệ hạ, người không nghe nhầm đâu. Hiện giờ thái tử đang đuổi theo nhị hoàng tử. Con phải đợi cuộc họp xong mới có thể thông báo cho người.”
Đối diện Tư Mỹ, Lăng Quang ngạc nhiên trong phút chốc lại chuyển sang biểu cảm lo lắng, ông đứng ngồi không yên, rồi lại ngồi xuống chiếc ghế được đục đẽo, chạm khắc từ loại gỗ quý mà chỉ có quý tộc trở lên mới có thể sở hữu được nó, quan sát kĩ trên mặt gỗ là những hình thú quái lại được vẽ bởi bút màu, dùng đầu gối cũng nghĩ ra được tác giả của những hình vẽ đó là ai làm.
“Bệ hạ, người lo lắng điều gì?” ¬
“Không… thôi không có gì đâu. Chắc là ta suy nghĩ nhiều rồi. Tiểu Thiên cũng không có sức mạnh đến mức có thể đánh lại Lăng Kiệt đâu. Truyền lệnh của ta xuống, yêu cầu Hoành Việt tướng quân dẫn theo đội quân tìm thái tử và nhị hoàng tử, hộ tống bọn chúng trở về an toàn. Nếu không có gì nữa thì con lui đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Tư Mỹ cung kính chào ông rồi bước ra khỏi phòng, căn phòng sang trọng dành riêng cho hoàng đế lúc này trở nên ảm đạm, bầu không khí nặng trĩu len lỏi khắp ngóc ngách.
Lăng Quang thở dài, ngồi tựa trên ghế, ngửa mặt nhìn trần nhà, lời nói lúc phụ vương lúc lâm chung, lời tiên tri, lời cảnh báo của trưởng lão, tất cả đều đang xuất hiện trong đầu ông. Để tay lên trán, cơ thể không chút di chuyển, miệng lậm bẩm:
“Lưu Vũ, nàng có đang dõi theo chúng ta không? Ta thật không mong lời tiên tri đó thành sự thật, nhắm đến con của chúng ta. Nếu nó thành sự thật thì sao? Ta không dám nghĩ đến chuyện đó. Ta không biết phải kết thúc nó như thế nào? Lưu Vũ, hãy tiếp cho ta sức mạnh để bảo vệ lũ trẻ.”
Lăng Kiệt thô bạo xốc cả cơ thể em trai mình lên vai, liếc nhìn đống hoang tàn xung quanh mà cả hai gây ra. Xoay người, chuẩn bị rời đi, trên bầu trời là đội quân được trang bị giáp và vũ khí đầy đủ, tư thế sẵn sàng chiến đấu, ngực đeo huy hiệu Đông phương sáng chói đang từ từ đáp xuống.
Tiếng chân đáp đất vang lên đều đặn, khôi phục lại đội ngũ rồi trang nghiêm chào anh em huyết thống cao quý trước mặt. Hoành Việt tướng quân dẫn đầu đội quân tinh nhuệ của long giới, với tính cách của phụ vương, ông chắc chắn lo lắng cho tình trạng của nhị hoàng tử nên đã cử đội quân này.
“Thái tử, là bệ hạ đã cử thần đến đây hộ tống người cùng nhị hoàng tử trở về an toàn. Nhị hoàng tử… đã có chuyện gì xảy ra? Là do bọn Tu La?” – Hoàng Việt tướng quân bước đến gần Lăng Kiệt, giơ trước mặt anh là lệnh bài được Lăng Quang đích thân truyền xuống, ám chỉ dù có là ai cũng không thể ngăn được đội quân này hoàn thành nhiệm vụ.
“Ta biết rồi. Nhị hoàng tử là do ta dùng vũ lực nên mới thành ra như vậy. Khi về ta sẽ giải thích cho phụ vương. Đi thôi!”
Người trên vai có chút động tĩnh, khiến cho Lăng Kiệt đình chỉ mọi hoạt động của bản thân và cả đội quân. Tiếng ho nhè nhẹ cùng tiếng thở, giọng của cậu khàn đặc, nhưng vẫn kèm theo tính cố chấp bên trong câu nói:
“Anh nghĩ… em sẽ theo anh… trở về? Chừng nào em… còn sức thì em sẽ… đi cứu bọn họ.”
“Cái gì?! Tên ương bướng này. Với bộ dạng như này ngươi còn có thể đi đâu?”
“Anh… Em sẽ bảo vệ hòa bình cho đại lục này… khi còn có thể!”
“Cái gì?!...”
Sức mạnh từ người trên vai anh chợt bộc ra, cuồn cuộn như sóng biển, từng đợt sét màu đỏ như máu bạo phát bao vây cả cơ thể Lăng Kiệt, ngăn cách anh với bên ngoài, gió thổi mạnh khiến cả đội quân dù có tinh nhuệ đến mấy cũng không thể vững nổi.
“Tiểu Thiên, em…” – Tay vẫn giữ chặt người trên vai, tay còn lại che đi lớp khói bụi đang xộc vào mắt, nhận ra cơ thể của em trai mình nóng dần, một luồng sáng từ người trên vai phát ra, lóa mắt người xung quanh, một luồng sức mạnh đẩy anh ra khỏi lớp vòng vây của sét, nhanh chóng dùng móng vuốt sắc nhọn ma sát với mặt đất để thăng bằng cơ thể.
Đạo quang chói mắt kia làm cho người xung quanh hoa mắt, chóng mặt, từng người từng người vì thứ ánh sáng đó mà ngã khụy xuống. Đạo quang thu hẹp lại, cũng mờ dần, hiện ra là một con rồng màu đen, thân hình như sư tử cùng lớp vẩy cứng nhắc bọc kín, trên lưng nó là hai cánh màu to như thân hình vẫy mạnh tạo thành lốc thổi bay mọi thứ.
“Hình dáng này… Tiểu Thiên… em…”
“Cuối cùng đã… thức tỉnh rồi.” – Cơ thể lười biếng nằm trên nệm bông êm ái, mắt không buồn mở, miệng lẩm bẩm. Người đàn ông với mái tóc dài màu đen tay cầm quả tim còn đang đập trên tay, bóp nhẹ để máu chảy dọc khắp cánh tay, mũi của hắn ngửi lấy mùi tanh nồng nặc.
Khang Du từ từ bước đến gần, liếc nhìn những cái xác nằm la liệt xung quanh đều đã bị hút cạn máu, tim trong người cũng bị moi ra, chỉ còn lại đống thịt bầy nhầy nằm trên sàn. Ông đương nhiên không xem trọng việc này, chỉ hướng đến người đàn ông nằm trên nệm mà bẩm báo:
“Bệ hạ, người đã phát hiện ra điều gì rồi?”
“Một nửa còn lại của linh hồn… ta đã biết nó ở đâu rồi.”
“Như vậy thì tốt quá rồi, chúng ta nên khởi hành sớm để người có thể hấp thụ được nó nhanh nhất có thể.”
“Không vội, không có cơ thể nào có kiểm soát được sức mạnh đó đâu, cho dù chỉ là mảnh linh hồn nhưng ẩn chứa sức mạnh to lớn có thể hủy thiên diệt địa, cũng sẽ bị tự bạo mà chết thôi. Ta đang muốn xem xem, là kẻ nào đang nắm giữ linh hồn này. Khà khà!” – Người đàn ông hé mở đôi mắt, ngồi dậy nhìn Khang Du khiến ông không dám đối diện, chỉ cúi đầu xuống, trên tràn là tầng mồ hôi túa ra. Người khiến cho long vương một phương phải hoảng sợ, đến hiện tại thì hắn là người đầu tiên.
“Bệ hạ… có cần hạ thần điều tra giúp người chủ nhân của cơ thể đó là ai không?”
“Cũng chỉ mới thức tỉnh, chưa cần thiết đâu. Chuyện giúp ta khôi phục lại vương quyền đến đâu rồi?” ¬– Người đàn ông bóp nát quả tim làm cho máu văng tung tóe, bàn tay dính máu dùng lưỡi liếm, đáng sợ càng đáng sợ hơn.
Khang Du không dám chậm trễ mà vội đáp lời ông, hai tay để sau lưng búng nhẹ ra hiệu cho người bên ngoài phòng cung cấp thêm “thức ăn”. Những tên lính canh vạm vỡ, khiêng chiếc cũi gỗ chắc chắn nhốt bên trong là tầm bốn đến năm tên nô lệ, tay chân cùng miệng bị kiểm soát, không thể nhúc nhích hay lên tiếng.
“Bệ hạ, hiện tại thì đang có Bắc vương đồng ý kế hoạch này của chúng ta. Còn Tây vương và Đông vương thì đang bận vì cuộc chiến của bọn Tu La.”
“Tu La? Bọn chúng mạnh đến thế nào mà long giới chúng ta không thể áp chế?”
“Bẩm, Tu La quốc sống ở vùng đất địa ngục cuối đại lục, cũng không hẳn là đối thủ đáng gờm gì cả. Cũng vì sự yếu kém của các vị vua đời trước mà chúng ta phải lập nên hiệp ước hòa bình với bọn chúng. Haiz, nghĩ đến đây thật tức!”
“Không ngờ… sau vạn năm ta bị giam cầm tại thủy ngục, đại lục lại xuất hiện thêm một chủng tộc mới.” – Chớp mắt đã xuất hiện đến trước chiếc lồng gỗ, dùng bàn tay với móng vuốt sắc bén moi tim một tên nô lệ, khiến cho người khác phải kinh hãi, còn hắn nở nụ cười nham hiểm.
“Ta muốn xem xem… ở đại lục này có thứ gì có thể ngăn cản bản vương. Thời kì hắc ám lên ngôi từ đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.