“Về rồi à? Ta đã nghe Winder tướng quân nói con đã làm rất tốt trong trận chiến này, ta có lời khen.” – Tiếng nói phát ra sau chiếc rèm bằng lông thú dày dặn, giọng nói của một người đàn ông đã có tuổi, không cao không thấp nhưng kèm theo sát khí.
Đối diện chiếc rèm là một thân ảnh vạm vỡ, cơ thể săn chắc, đầy các vết sẹo, tôn vinh lên nét đẹp của một chiến binh. Không bị sát khí trong lời nói của người sau chiếc rèm dọa sợ, bày ra tư thế chào truyền thống của quốc gia, nghiêm chỉnh đáp lại:
“Phụ vương quá khen, đây chính là thành quả người đã chỉ dạy cho con suốt trăm năm qua…”
“Khiêm tốn! Hahaha! Tốt, đó là lý do bản vương chỉ muốn truyền ngôi lại cho con. Chiến lợi phẩm thu được là gì? Có đem “thuốc thần” về đây không?”
“… Có ạ, thưa phụ vương. Quân ta đã chiếm được hai thành phố lớn cùng ba mươi ngôi làng nhỏ của loài người, giết sạch đàn ông và người già, bắt về phụ nữ, trẻ em… để làm nô lệ và thức ăn…”
“Ngươi… là đang yếu lòng cho bọn chúng. Có phải ngươi muốn như anh chị em của ngươi? Ngươi là niềm kiêu hãnh của La Quy ta, là chiến binh mạnh nhất của Tu La tộc, ngươi không…”
“Không để người thất vọng! Phụ vương yên tâm, con nhất định sẽ không để người thất vọng…” – Ngắt lời của người đàn ông đối diện, hai tay siết đến trắng bệch, tiếng xương khớp kêu răng rắc, hàm răng nghiến chặt, nhưng vẫn cố gắng không để lộ sự tức giận ra bên ngoài.
“Được rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-di-gioi/497452/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.