“Lăng Thiên! Em điên rồi! Sao lại có thể ra tay với anh trai mình như vậy?”
“Em… em… không thể nào. Sức mạnh này từ đâu ra vậy?” – Run rẩy nhìn bàn tay mình, Lăng Thiên không ngờ rằng mình lại bị kiềm chế mà tấn công anh trai như vậy, sợ hãi đứng không vững, đưa mắt nhìn người phía trước bị cậu tặng một quyền văng ra xa, nằm bẹp dí trong đống đổ nát của lớp tường cứng ngắt kia.
“Xin lỗi anh, chị dâu nhưng em đang vội. Khi về em sẽ chịu tội sau.” – Nói xong, cậu lùi về sau lấy đà vài bước rồi bay đi.
Nhìn thấy hôn phu của mình vừa bị đánh cho tơi tả, Tư Mỹ không khỏi xót xa, cô đỡ long nhân to lớn bị đống tường đá đè đứng dậy, phủi lớp bụi trên trang phục của anh, kiểm tra kĩ lưỡng trên cơ thể săn chắc có vết thương nào không rồi mới dìu anh đến ghế đá trong khuôn viên may mắn chưa chung số phận với bức tường kia.
“Anh không sao. Em mau cho người thông báo đến phụ vương, anh sẽ đuổi theo Lăng Thiên.” – Nắm chặt tay vợ mình, Lăng Kiệt nhìn cô với ánh mắt trìu mến, ôn nhu nói.
“Nhưng… như vậy có ổn không? Sao tự dưng thằng bé lại có sức mạnh như vậy?”
“Không cần lo lắng đâu. Là anh không phòng bị nên mới như vậy, em mau thông báo cho phụ vương đi, anh sẽ trở về ngay thôi.”
“Hôn phu của em, anh phải cẩn thận. Em có linh cảm không lành.”
Cả hai trao nhau nụ hôn ngọt ngào, cảm xúc dâng trào, nhưng đành phải cắt ngang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-di-gioi/497451/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.