Được xem như một người hùng vì đã ra tay giúp đỡ hai nam nhân nhân loại, Lăng Thiên đang đắm chìm trong sự hân hoan, niềm nở của người dân trong vùng. Cậu đi cùng hai người về nhà, há hốc miệng nhìn: “Đây là… nhà của hai người? – Đứng trước một căn nhà gỗ đơn sơ, mộc mạc, Lăng Thiên không khỏi ngạc nhiên với kiến trúc nhà ở nơi này, nhìn xung quanh chỉ toàn là những căn nhà nhỏ nhưng nhìn bên trong được bài trí tạo không gian rộng rãi. “Đúng vậy, tuy khá chật chội nhưng hy vọng ngài không chê.” Lăng Thiên bước vào, tò mò nhìn những vật dụng trang trí được treo khắp nhà, còn trên vách treo rất nhiều những chiếc đầu thú như một bộ sưu tập và những dụng cụ hình trụ tròn không rõ đó là gì, bên cạnh những thứ trang trí này còn có thứ vũ khí mà cậu vừa là người “bị sử dụng”, đuôi ve vẩy hứng thú, cảm thấy nơi đây thật thú vị. Nhìn thấy long nhân trước mắt như “đồ nhà quê”, hai người thầm cười rồi giới thiệu từng món đồ được treo trên tường gỗ. “Các ngươi có nhiều thứ thật kì lạ. Mặc dù ở chỗ ta cũng có âm nhạc nhưng không sử dụng những thứ được gọi là trống này. Cơ mà… quên hỏi. Các ngươi tên là gì?” – Dùng chút sức mạnh để lấy chiếc trống bằng da trâu được treo trên cao xuống, búng nhẹ vào mặt da tạo ra âm thanh “đùng đùng” lạ tai. “Long nhân đại nhân, tôi là Mộc Vinh, sống cùng em trai cùng mẹ khác cha, Mộc Vu. Chúng tôi chỉ là thợ rèn, làm trong một cửa tiệm nhỏ trong thôn. Bữa trưa có thể hơi muộn, nhưng cũng đã xong rồi. Mời long nhân đại nhân dùng bữa, chỉ là bữa cơm nghèo, hy vọng ngài không chê.” – Mộc Vu hai tay bưng một mâm thức ăn nóng hổi, thơm phức, làm cho bụng của Lăng Thiên réo ột ột. “Đừng gọi ta là đại nhân gì nữa, ta tên Lăng Thiên. Xem ta như bạn của các ngươi đi, ta không hại các người đâu. Đói bụng rồi, ăn thôi! Ta muốn thưởng thức đồ ăn của nhân loại.” “Như vậy thì…” – Mộc Vinh ấp úng, mặc dù rất muốn tỏ ra thân thiết nhưng lại ngại về thân phận của cả hai. “Không sao đâu, ta nói rồi. Long nhân chúng ta không ăn thịt người, mau ngồi xuống ăn đi. Thìa đâu? Thứ này là thìa à?” – Lăng Thiên thản nhiên ngồi bệt xuống sàn gỗ, vơ tay lấy một chiếc thìa bằng gỗ cũ kỷ rồi nhìn những đĩa thức ăn được bày trên mâm. “Long nhân… à Lăng Thiên. Đồ ăn này có hợp khẩu vị với cậu không? Cậu muốn ăn thì để chúng tôi ra ngoài mua cho cậu.” – Hai tay run cầm cập đến mức không thể cầm vững cả bát, trán đổ đầy mồ hôi, Mộc Vu không thể tin rằng có ngày mình lại ngồi chung mâm với một sinh vật được nhân loại tôn sùng như thần. “Đồ ăn rất ngon. Sao thế? Hai người không ăn à?” – Miệng nhai nhồm nhoàm, tay gắp thức ăn liên tục, cảm nhận không khí có chút kì quái, bèn nhìn sang hai nam nhân trẻ tuổi bên cạnh. “Sợ hãi cái gì? Lão tử không ăn thịt các ngươi đâu, mau dùng bữa đi, đồ ăn nguội sẽ không ngon đâu. Ăn xong rồi hãy dẫn ta ra ngoài tham quan đi.” Tạm thời gạt đi sợ hãi, cố gắng nuốt để lót dạ, bữa ăn hôm nay đối với long nhân nọ thì ngon miệng còn hai anh em này thì không. “Ahhhhh!!! No quá, tài năng nấu ăn của em trai ngươi rất tốt. Nào, mau đưa ta đi khắp vùng này đi, ta rất tò mò.” – Bụng no căng, đứng dậy vươn vai, nhận chiếc khăn ướt từ tay Mộc Vinh, lau miệng sạch sẽ rồi tùy tiện ném đi. “Được, mời ngài. À không, Lăng Thiên, mời cậu. Có muốn đi chợ không? Chỗ đó vui lắm, lại có nhiều món ngon nữa, tiếc là chúng ta đã ăn no rồi, nếu không thì sẽ đến đó ăn vài món ngon rồi.” “Không sao, đương nhiên ta có thể ăn nữa. Mau đi!” Vì nhà khá xa với trung tâm dân cư, cả ba phải đi qua một cánh đồng nhỏ để đến được nơi tụ họp buôn bán của dân nơi đây. Người trong thôn nhìn thấy Lăng Thiên, hành lễ rồi tránh mặt, trung tâm dân cư đang đông vui bỗng trở nên im ắng, người người ai về nhà nấy. Nhận ra vì mình mà không khí sôi động của thôn thay đổi, tâm trạng phấn khởi lúc nãy dường như biến mất, Mộc Vinh liếc nhìn gương mặt buồn hiu của Lăng Thiên, thở dài nhưng vẫn cố gắng giải thích với người trong vùng. “Bà con mau ra ngoài đi, cậu ấy không có ăn thịt chúng ta đâu. Chúng ta chỉ giới thiệu cho cậu ấy về cuộc sống của con người thôi.” – Đứng trên một bệ đá to chính giữa thôn, Mộc Vu hét lớn, còn anh trai mình phải gõ cửa từng nhà gần đó để đính chính lại. Có thể vì gương mặt non nớt của cậu nên việc giải thích của anh em họ Mộc kia không tốn công sức mấy, chẳng mấy chốc mà mọi người trở lại công việc bình thường. Sau khi biết lý do Lăng Thiên xuất hiện ở đây, có người còn mời cậu tham quan cửa tiệm, có người còn tốt bụng mời cậu thưởng thức đồ ăn, được sự hưởng ứng của dân bản địa, Lăng Thiên cũng nhiệt tình không kém, ăn hết món này đến món khác, còn mua một bộ trang phục thổ cẩm dân dã được chính người nơi đây sản xuất mặc vào. “Hê hê, nhìn này! Trông ta bây giờ có giống các người chưa? Ở đây vui quá, chỗ này đông vui không khác gì chỗ của ta.” “Long nhân đại… À không, Lăng Thiên. Trưởng thôn vừa nói với tôi, vì cậu là khách cho nên tối nay sẽ có lễ chào đón khách quý, chúng ta sẽ được ăn thịt nướng, uống rượu, xem các vũ công nhảy bên lửa. Tuyệt vời đúng không?” – Mộc Vinh chẳng biết nãy giờ chạy đâu mà mồ hôi nhễ nhại, đến thông báo cho cậu và anh trai. “Tiệc? Tuyệt vời! Đương nhiên ta sẽ tham gia rồi. Chỗ này chúng ta đã tham quan hết rồi, còn chỗ nào nữa không?” “Có chuyện rồi! Bà con ơi, xảy ra chuyện rồi!” – Từ xa chạy đến là một cô bé khả ái, đoán chừng có vẻ nhỏ tuổi hơn, tóc thắt thành bím dễ thương, cất giọng la lớn, hoang mang hiện rõ trên gương mặt. “Tiểu Vân, có chuyện gì thế? Bình tĩnh lại nào.” – Anh em họ Mộc khi thấy cô bé đều chạy lại, nhìn cô thở hổn hển mà gặng hỏi. “Mộc đại ca, chẳng biết thứ gì đã chặn nước ở đầu nguồn rồi, không còn giọt nước nào chảy xuống đây nữa.” “Lăng Thiên. Cậu đợi ở đây nhé! Chúng tôi phải đến đó xem sao.” – Dứt lời, Mộc Vinh cùng cô bé nhỏ tuổi và em trai mình vội vã chạy đi. Cả ba người chạy một mạch không thở đến bên bờ một con suối, xung quanh đã có nhiều người trong thôn đứng đây từ sớm, có người tranh thủ vớt những con cá giãy đành đạch tại con suối không nước, vài người thì tụm ba tụm bảy bàn tán xì xầm. Bỗng, có ai từ trên cây nhảy xuống, thấy bóng dáng quen thuộc, Mộc Vinh ngạc nhiên, nói to lên: “Lăng Thiên… Từ lúc nào mà…?” “Ờ. Đợi các người chạy đến thì ta đã đến đây chờ trước rồi, chậm chạp! Đầu nguồn là trên ngọn núi kia có đúng không?” Phát hiện có một long nhân ở đây, người dân xung quanh lúc nãy tập trung xoay quanh cậu, họ cùng nhau nhìn với ánh mặt bối rối rồi quyết định quỳ xuống đất, đồng thanh nói: “Long nhân đại nhân, xin hãy giúp chúng tôi!” “Hả?” – Bị đám người dọa một phen, Lăng Thiên không biết phải phản ứng thế nào cho đúng, trơ mắt nhìn già có, trẻ có, trung niên có, đang quỳ trước dưới chân mình. “Đứng dậy đi, ta không quen nhìn ai quỳ trước mặt mình. Được rồi, ta sẽ giúp các ngươi lấy tảng đó đi.” Trước khi đứng dậy, đám cười dập đầu xuống mặt đất như lời cảm ơn, làm cậu lại bị một phen giật mình, “con người cứ hở tí là sợ, hở tí là quỳ như vậy à?” cậu thầm nghĩ. “Long nhân đại nhân, đầu nguồn chính là nằm trên kia. Chỉ cần chúng ta lên được đến đó.” – Một người đàn ông trung niên, vóc dáng vạm vỡ chỉ mặc mỗi chiếc quần dài, thân cởi trần, sau khi phủi bụi ở chiếc quần tây đã sờn bạc, ông chỉ tay về phía ngọn núi sau lưng cậu, Lăng Thiên quay lại nhìn về phía ngọn núi mờ nhạt sau lớp mây dày, nheo mắt lại nhìn. “Trên đó à? Không xa lắm. Được rồi! Ta sẽ quay trở về trước khi trời tối. Nhớ chuẩn bị bữa tối cho ta.” “Lăng Thiên, cậu có cần tôi và Mộc Vu đi theo cùng không? Một mình cậu đi xa như vậy không ổn lắm. Trên núi có rất nhiều thú dữ.” “Ta không biết đường, nên… đi cùng với các người cũng được. Nhưng các ngươi lại không biết bay…” – Vuốt vuốt cằm suy nghĩ, nhắm mắt thật lâu rồi mở miệng nói tiếp. “Chỉ một người được đi cùng thôi, ta không thể kéo cả hai đi theo cùng được. Ta cũng chưa thể biến thành chân thân được.” “Vậy tôi sẽ đi cùng cậu, tôi từng đến đó một lần rồi cho nên về đường đi không cần lo đâu.” – Mộc Vinh hăng hái tiến gần cậu, vỗ ngực tự hào rồi quay mặt về phía người dân đang lo lắng: “Bà con đừng lo, có long nhân đại nhân ở đây. Việc này sẽ xử lý nhanh thôi, mọi người trở về chuẩn bị cho bữa tối đợi chúng tôi.” “Được rồi, chúng ta trở về đợi tin tốt. Long nhân đại nhân, thay mặt người dân vùng này cảm ơn ngài.” – Mọi người nhìn nhau rồi hành lễ chào tạm biệt, gương mặt đầy lo âu hiện rõ, cùng nhau ra về. Còn lại đám bốn người Lăng Thiên chớp chớp mắt khó hiểu. Im ắng một hồi, Lăng Thiên nhìn lên bầu trời, sau áng mây cùng nắng gắt của trời mùa hè, phóng tầm mắt xa hơn có thể thấy được luồng mây đen chứa những tia sét âm ỉ bị che khuất đám mấy trắng. Nhận ra thời tiết không tốt, Lăng Thiên thúc giục mọi người: “Có vẻ tối nay trời sẽ mưa, chúng ta nên xuất phát sớm.” Ba người gật đầu, cơ thể cậu bay lơ lửng, chân cách mặt đất không cao lắm, rồi nhấc bổng Mộc Vinh lên dễ dàng rồi dùng tốc độ nhanh nhất bay đến đỉnh ngọn núi kèm theo tiếng la thất thanh của anh trai Mộc. “Ah!!! Là đang bay. Tôi đang bay, tuyệt vời!!!!” “Làm gì mà ngạc nhiên đến thế? Rồng thì có thể bay, ngươi nặng quá, sắp đến chưa?” “Đầu nguồn ở phía kia, bay qua đó là được.” – Hai cánh của Mộc Vinh bị Lăng Thiên nắm chặt, khiến cho tư thế của cậu như đang bị treo giữa không trung. Thả tay để Mộc Vinh đáp đất an toàn, trước mặt cả hai là một tảng đá khổng lồ đang ngăn chặn dòng nước, Mộc Vinh muốn tiến lại gần kiểm tra nhưng bị cậu ngăn cản, cậu nhìn chằm chằm vào tảng đá, khoanh tay trước ngực, không nói lời gì làm cho Mộc Vinh có phần thắc mắc. “Lăng Thiên, sao thế? Chỉ cần chúng ta phá vỡ tảng đá này thì dòng nước sẽ trở về như cũ thôi.” “Không, có gì đó không đúng. Đây là đầu nguồn, chỗ chúng ta đang đứng cũng chính là đỉnh ngọn núi, xung quanh rất thoáng, chỉ có cây cối, tảng đá này với sức mạnh của con người thì không thể lay chuyển. Vậy, nó rốt cuộc từ đâu mà rơi xuống?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]