“Không, có gì đó không đúng. Đây là đầu nguồn, chỗ chúng ta đang đứng cũng chính là đỉnh ngọn núi, xung quanh rất thoáng, chỉ có cây cối, tảng đá này với sức mạnh của con người thì không thể lay chuyển. Vậy, nó rốt cuộc từ đâu mà rơi xuống?”
“Ý của cậu là… có thứ gì đó cố ý làm như vậy?”
Lăng Thiên gật đầu, vuốt vuốt cằm suy nghĩ một lúc, Mộc Vinh nhìn chăm chăm vào tảng đá khổng lồ sừng sững chắn ngang dòng nước. Không tự tìm được lời giải, Lăng Thiên lắc lắc đầu bực bội, quyết định bước đến gần “giải quyết” tảng đá này.
“Thôi, đừng tốn thời gian nữa. Là ai có thể nâng được tảng đá này để đây thì mặc kệ đi, xử nhanh để còn về ăn tối, có thể trời sẽ mưa. Mộc Vinh, đứng tránh xa nơi này ra đi, ta sẽ phá vỡ nó, đứng gần sẽ trúng ngươi.”
“Cậu sẽ dùng tay không phá vỡ nó?”
Lăng Thiên không trả lời, ra hiệu yêu cầu Mộc Vinh núp sau thân cây khổng lồ phía sau lưng cả hai, cách tảng đá không xa lắm, lợi dụng thân cây đại thụ để che chắn cho cậu, còn Lăng Thiên thì bước đến gần tảng đá hơn rồi cả cơ thể bay lơ lửng đối diện tảng đá. Còn Mộc Vinh thập thò trốn sau thân cây nhìn ra là bóng dáng nhỏ bé so với long nhân từng gặp, bỗng trong đầu cậu gợi lại những ký ức khủng khiếp của ngày hôm đó, máu đỏ nhuộm hết cả thôn, người chết như rạ, người chết như rạ, mùi tanh của tử thi cùng máu xộc lên, cảnh tượng tang thương này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-di-gioi/497446/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.