Tiếng bước chân ngày càng nhanh hơn, Lăng Quang lo lắng ra mặt, đã hơn nửa ngày trời rồi mà vẫn chưa ai tìm ra được tiểu hoàng tử, thậm chí huy động cả cấm vệ quân để truy tìm khắp Đông quốc. Cả hoàng cung xôn xao, người người ra vào không còn chút trật tự, sự yên ắng thường ngày đã bị phá vỡ.
Ngồi trên chiếc ghế bằng vàng khối được khắc họa chi tiết hoa văn tỉ mỉ, mặc dù lo lắng nhưng không thể không tức giận, đánh mạnh xuống nơi để tay trên ghế gây ra tiếng động dữ dội, các quan đại thần đứng trước mặt ông không khỏi khiếp sợ, trên trán ai nấy bắt đầu xuất hiện vài giọt mồ hôi, nuốt nước bọt, hai tay run lẩy bẩy. Giai đoạn Lăng Quang trở thành vị vua tàn bạo, khó tính đã quay trở lại, họ dường như đã quên đi khoảng thời gian ác mộng đó.
“Lũ vô dụng, bây giờ vẫn chưa tìm ra sao?” – Ông quát lớn, giọng nói cùng sát khí của bản thân tạo ra luồng gió lớn cuốn bay giấy tờ trong phòng, những người đứng bên dưới đã sợ nay càng sợ hơn, không dám lên tiếng, chỉ cúi gầm mặt xuống sàn.
Không ai trả lời hơn, đúng hơn là họ không dám trả lời, thời gian nhị hoàng tử qua đời dưới bàn tay của ông, Lăng Quang trở thành một vị hôn quân ưa bạo lực, không biết ông đã cho người giết biết bao nhiêu vị quan đại thần trong cung, số lượng người chết thời gian đó tăng lên.
Không khí tại Đông cung lúc này như một quả pháo nổ chậm, không biết lúc nào sẽ phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-di-gioi/497444/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.