“Bệ hạ, nhị hoàng tử… đã ra ngoài rồi ạ.” – Từ bên ngoài vội vã bước vào, tên người hầu quần áo ướt đẫm mồ hôi, không dám lề mề một khắc mà thông báo.
Lăng Quang tức giận, để tách trà xuống bàn thô bạo vang lên tiếng thủy tinh va chạm với nhau dội khắp phòng, gây chú ý với ba vị vua còn lại, quát to:
“Thằng nhóc này cứ hở tí là trốn ra ngoài! Bằng mọi giá phải bắt về đây, suốt ngày lêu lổng bên ngoài, không biết ngoài đó có gì mà thu hút nó như vậy! Nhanh! Bắt về đây cho ta!!!”
“Lăng Quang, ông bình tĩnh lại đi. Trẻ con mà, thích thú bên ngoài là điều bình thường thôi, nó đi chán lại về, ông cứ cho người bảo vệ từ xa là được rồi. Thằng con của ta cũng thế thôi, lúc nó bằng tuổi con ông, suốt ngày ra ngoài thôi.” – Lưu Lâm vỗ vai ông an ủi, cười nói nhẹ nhàng.
“Đúng đúng. Lăng Quang, ông cũng đừng nóng giận làm gì, trẻ con mà, hiếu động là tốt, tối lại mò về thôi. Khà khà.” – Khang Du làm một ngụm trà vừa cười.
Lăng Quang chỉ biết thở dài, ông hiểu đây là an ủi nhưng trong lòng không chút an tâm về con trai mình.
“Bốn tên súc sinh, dám trốn đi à?
“Ê ông kia, ai cho ông đánh bọn họ? Bọn họ là người của ta! Muốn đánh thì đánh với ta, nhào vô mà kiếm cơm!” – Lăng Thiên xông xáo chạy đến trước mặt long nhân mặc giáp, ngăn cản hắn tiến tới bốn tên nô lệ.
Không muốn trả lời, cơ thể phát ra khí lực khủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-di-gioi/497441/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.