“Tiểu hoàng tử, người đừng cố gắng giúp chúng tôi làm gì, cũng vô ích thôi. Chúng tôi đã kí khế ước bằng máu quan hệ chủ nô với tiểu chủ nhân rồi, nếu trốn đi sẽ bị bạo phát cơ thể. Người nên trở về thì hơn.”
Lăng Thiên chớp chớp mắt liên tục, cậu là lần đầu nghe về chuyện khế ước, tự đoán rằng nó là thứ ràng buộc bốn người này với tên long nhân ác độc kia, nhưng vẫn cố chấp dùng long lực tháo bỏ sợi xích đang treo cả bốn lơ lửng trong lồng, hai tay vặn nhẹ trên song sắt để tạo lối vào. Tiếng xích cùng song sắt va chạm vào nhau vang lên tiếng leng keng ồn ào. May mắn xung quanh không có lính canh nào kiểm tra, Lăng Thiên đỡ từng người ra khỏi lồng, cõng họ trở về phòng riêng của mình. Phải di chuyển tám vòng cả đi lẫn để giúp bốn người trốn thoát thành công, Lăng Thiên bắt đầu thấm mệt, mồ hôi ướt đẫm áo và trên trán.
“Tiểu hoàng tử, cậu thật khỏe, có thể dễ dàng cõng nam nhân trưởng thành mà leo trèo chạy trốn như vậy, quả thật không phải là long nhân bình thường.” – Duy Hòa nhanh nhảu nói.
Lăng Thiên không nói gì vì quá mệt, cậu chỉ gật đầu rồi cười mỉm, đưa tầm mắt xuống nhìn đôi chân của đối phương bị đánh gãy, muốn dùng tay kiểm tra tình trạng nhưng lại sợ họ đau, ra hiệu bảo mọi người im lặng để cậu tìm ngự y. Tắt đèn tối om, cậu khóa cửa kĩ càng rồi lén lút trốn đi.
Tuy bữa tiệc chưa tàn, Lăng Kiệt với hôn thê của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-vuong-di-gioi/497442/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.