“Có muốn chạy thì phải hỏi ta có đồng ý hay không”. Lãng Dương phẫn hận nhìn đến “từ trước đến nay không thỉnh mà đến” Hoa Luân. Hắn thật có nhiều việc thần bí a!
“Ngươi tới giải quyết”. Hoa Luân đem Hiên Viên Thiên Hành tiếp nhận, khiêu khích nhìn Long Tại Vũ: “Ngàn vạn lần đừng để ta phải hỗ trợ a”.
“ ”. Long Tại Vũ nhìn Hoa Luân ngẩn ngơ: “Một mình ta đối phó nhiều đích nhân như vậy?”.
“Đúng vậy!”. Hoa Luân cười rất là hòa ái: “Nếu không ngươi nghĩ muốn ta giúp ngươi sao?”.
“Đúng vậy!”. Long Tại Vũ chỉ ngây ngốc trả lời (Haizzzz bé đúng là ngốc đến đáng yêu). Muốn hắn đối phó nhiều đích nhân như vậy không phải là muốn cái mạng già của hắn sao? “Được rồi a. Chỉ cần ngươi đem “Hỏa mị nhân” của ngươi tặng ta, ta liền giúp ngươi. Thế nào?”. Hoa Luân vẻ mặt gian trá nhìn Long Tại Vũ. Hắn đã định liệu là tiểu tử này sẽ nhờ hắn hỗ trợ! Vừa lúc nhân cơ hội đem “Hỏa mị nhân” của hắn thu lại!
“Ngươi nằm mơ”. Long Tại Vũ hú lên quái dị. Đùa cái gì chứ. “Hỏa mị nhân” kia chính hắn phải mất thật lớn công sức mới hái được từ trên sường núi của “Hoa tẫn cốc ” xuống. Vì thế mà hắn còn trúng độc của “Hoat mị nhân”. Ở trên giường nằm vài ngày. Hắn cư nhiên dễ dàng đưa như vậy!
“Vậy ngươi tự cứu mình đi”. Hoa Luân rõ ràng đem Long Tại Vũ thả lại trên lưng Long Tại Vũ: ” “Đồ vậy” của ngươi”. “Được rồi Tiểu Khúc chúng ta đi thôi”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]