“Chúng ta không thể có khả năng”. Long Tại Vũ bị ôm không thể quay đầu, đành phải ở trong ngực Hiên Viên Thiên Hành rầu rĩ trả lời.
“Ta sẽ không buông tha. Hiện tại ngươi trốn không thoát đâu. Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi tới nơi này là vì cái gì? Nếu không phải vì mang ngươi về thế kỷ hai mốt ta sẽ không chạy đến nơi đây?”. Lãng Dương hận đến nghiến răng. Hắn cư nhiên dám ở trong lòng ngực nam nhân khác mà nói như vậy! Chờ trở về xem ta như thế nào thu thập ngươi!
“Ngươi có biện pháp trở về?”. Long Tại Vũ giãy khỏi ôm ấp của Hiên Viên Thiên Hành kích động nhìn Lãng Dương. Hắn có thể mang mình trở về?
“Đương nhiên”. Lãng Dương nhìn Long Tại Vũ. Hắn mặc kệ thế nào cũng sẽ đem Tại Vũ mang về.
“Đừng nghĩ sẽ trở về”. Hiên Viên Thiên Hành nháy mắt ẩn mặt xuống dưới. Hắn chỉ biết người này xuất hiện sẽ không có chuyện gì tốt. Cư nhiên muốn mang bảo bối đi, trừ phi giết hắn trước! “Ngươi ”. Long Tại Vũ nhìn nhìn Hiên Viên Thiên Hành, còn có phiền toái ở trong này na! Nếu làm hắn tức lên có thể hay không hắn liền trực tiếp đem mình giết?
“Còn không mau bắt lấy bọn họ”. Lãng Dương nhìn thấy Long Tại Vũ hơi chút dao động. Hắn không cho phép có người phá hư cảm tình của hắn cùng Tại Vũ!
“Nói cho ta biết ngươi sẽ không trở về”. Hiên Viên Thiên Hành như trước lôi kéo Long Tại Vũ vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, coi như không thấy quan binh đang vây tới.
“Được rồi! Ta không quay về. Hiện tại trước hết nghĩ biện pháp chạy đi đi”. Long Tại Vũ xem như bị hoàn toàn đả bại! Phía sau, người kia còn có thể cùng hắn thảo luận vấn đề này. Nếu mệnh cũng không còn thì như thế nào trở về? style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});“Đừng có dối ta”. Hiên Viên Thiên Hành nổi giận gầm lên một tiếng.
“Con mẹ nó lão tử không có”. Long Tại Vũ cũng bị hắn chọc giận. Mắt thấy những người này sẽ chém tới bọn họ, tên hỗn đản này còn nơi nơi này cùng hắn nói vấn đề này.
“Tạm thời tin tưởng ngươi trước”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy địch nhân quơ đao kiếm tới trước mắt, vội vàng buông ra Long Tại Vũ. Bọn họ hiện tại cần phải làm chính là rời khỏi nơi này. Huống hồ cái người kêu Cửu Tháng kia không đơn giản a!
“Cái gì kêu tạm thời tin tưởng?”. Long Tại Vũ tức giận đến muốn hộc máu. Vì cái gì người kia chính là không nghĩ ra na? Một khi mình cùng Trương Dương trở về, đối mặt chính là “Hiên Viên Thiên Hành” này! Tiếp nữa. Hắn đã ly khai mười lăm năm, ai biết hiện tại thế kỷ hai mốt biến thành bộ dáng gì nữa?
“Đem tiễn đến”. Lãng Dương xem hai người không ngừng nói chuyện, bình tĩnh mở miệng. Ta sẽ không cho ngươi rời đi đau Tại Vũ. Đây là ngươi nợ ta. Ngươi nợ ta!
Lãng Dương tiếp nhận tiễn trong tay người hầu, đem nó ngắm hướng Hiên Viên Thiên Hành. Ngay tại khoảnh khắc bắn ra liền đem mũi tên chuyển hướng Long Tại Vũ, lợi kiếm vù vù xé gió hường Long Tại Vũ mà bắn tới.
“Khải nhi tránh ra”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy tiễn kia sẽ trúng lưng của Long Tại Vũ, lập tức xuất khí lực hướng Long Tại Vũ chạy vội đi. Không thể làm cho Khải nhi bị thương. Cho dù là bị thương cũng chỉ có hắn mới có thể tổn thương Khải nhi! ( đến lúc này rồi mà anh còn có suy nghĩ biến thái)
“Ngươi ngươi vì cái gì?”. Long Tại Vũ cảm giác trên người nặng hơn, xoay người thif liền phát hiện Hiên Viên Thiên Hành ở trên lưng mình. Là hắn thay mình đỡ tiễn sao?
“Ngươi là của ta. Cho dù phải bị thương cũng phải do ta thương. Ngươi như thế nào có thể để tiễn của người khác làm thương”. Hiên Viên Thiên Hành nhịn xuống đau đớn như hỏa trên lưng. Tiễn kia có độc! Thật đúng là ngoan a! Có lẽ hắn chính là tính chuẩn mình sẽ không làm cho bảo bối bị thương mới hướng bảo bối bắn tới! Hảo tâm kế a!
“Còn không mau bắt lấy bọn họ”. Lãng Dương đắc đích nhìn thấy Hiên Viên Thiên Hành. Hắn biết người này sẽ không làm cho Tại Vũ bị thương.
“Làm sao bây giờ?”. Long Tại Vũ nhìn thấy Lãng Dương đến càng gần. Hắn cũng không nghĩ muốn bị hắn bắt lấy. Nhưng hiện tại Hiên Viên Thiên Hành bị thương, phải làm sao bây giờ?
“Ngươi đi trước đi”. Hiên Viên Thiên Hành đưa bàn tay đến sau lưng, sờ sờ cái mũi nhọn ở sau lưng mình. Không quá sâu nhưng vẫn không nhẹ!
“Ngươi phát sốt?”. Long Tại Vũ dùng đoản chủy đem tiễn trên người Hiên Viên Thiên Hành bẻ đoạn. Không thể mang theo cái tiễn kia mà đào tẩu được, sẽ đem miệng vết thương toét rộng!
“Chúng ta hiện tại muốn chạy trốn rất khó”. Hiên Viên Thiên Hành cười khổ một tiếng: “Nếu ta không bị thương thù có thể chạy đi. Nhưng hiện tại ”
“Còn có lão tử a!”. Một bên trốn tránh một bên chiếu hiên Hiên Viên Thiên Hành.
“Các ngươi là ngu ngốc sao?, hai người cũng không bắt được. Mau a, hướng Hiên Viên Thiên Hành đánh. Có nghe hay không”. Lãng Dương ở một liều mạng quát to. Thật sự là tức chết hắn. Ngay cả một người bị thương cũng bắt không được! Còn tự xưng là cấm quân của hoàng cung?
“Ta đến”. Đang lúc Lãng Dương giơ chân lên, cái người ít ngôn ngữ Cửu Tháng kia lại lên tiếng!
“Người kia đến đây”. Long Tại Vũ đem Hiên Viên Thiên Hành bắt tại trên người, hắn không thể nhìn thấu cái người tên Cửu Tháng này!
“Nhất định phải để ý”. Hiên Viên Thiên Hành tận lực không đặt trên người Long Tại Vũ.
“Ta biết”. Long Tại Vũ một bàn tay đỡ lấy Hiên Viên Thiên Hành một bàn tay quơ đoản chủy nghênh chiến. Mắt thấy Cửu Tháng đến càng gần, Long Tại Vũ cảm giác mồ hôi trên trán mình đều chảy ra. Người kia rốt cuộc là chơi chiến thuật tâm lý hay là một cao thủ chân chính?
“Đắc tội!”. Cửu Tháng tao nhã theo trong tay áo lấy ra một vật hướng Long Tại Vũ ném tới!
Long Tại Vũ cảnh giác nhìn Cửu Tháng, nhìn thấy theo cổ tay áo hắn lấy ra đồ vật này nọ sau đó hướng mình ném tới, thấy rõ ràng cái kia là gì lập tức kêu lên sợ hãi: “A xà a ”
“Bảo bối nhi. Ngươi bình tĩnh một chút. Không có gì đáng sợ. Thật sự không có gì đáng sợ!”. Hiên Viên Thiên Hành bị hành động quá khích của Long Tại Vũ làm đau đến miệng vết thương, tiểu nhân âm hiểm này cư nhiên chuẩn bị xà để đối phó bọn họ!
“Ai nha ngượng ngùng đem bảo bối của ngươi dọa rồi!”. Cửu Tháng động tác giả trang mở miệng. Chính là liên tục đen độc xà trên người ném tới.
“Ngươi này tiểu nhân”. Long Tại Vũ mặt mũi trắng bệch. Xin giúp đỡ nhìn về phía Lãng Dương.
“Theo ta đi ta khiến cho Cửu Tháng đem xà thu hồi”. Lãng Dương biết Tại Vũ sợ xà. Nhưng không có biện pháp nào! Bằng không sẽ nhìn thấy bọn họ rời đi. Nguyên lai xem Cửu Tháng ném xà không biết hắn muốn làm gì, nguyên lai là dùng để đối phó hai người kia a!
Bất quá như vậy Tại Vũ có phải hay không sẽ càng chán ghét mình?
“Ngươi ngươi trước đem xà thu hồi đi”. Long Tại Vũ nhìn thấy xà càng ngày càng gần thanh âm run rẩy đứng lên. Vì cái gì? Vì cái gì phải buộc hắn? Chẳng lẽ đây là lỗi của hắn sao? Vì cái gì không để cho hắn sống cuộc sống của một người bình thường? Hắn từng đem Trương Dương trở thành bằng hữu tốt nhất, nhưng hiện tại? Đây thật sự là bằng hữu của mình sao?
“Ngươi trước lại đây”. Lãng Dương không phải ngốc tử, nếu hắn hiện tại nói Cửu Tháng đem xà thu hồi thì Tại Vũ nhất định sẽ nhanh chạy!
“Ta không cần”. Long Tại Vũ gắt gao ôm Hiên Viên Thiên Hành.
“Bảo bối, ngươi làm đau ta”. Hiên Viên Thiên Hành vì vết thương sau lưng mình mà kêu đau! Bị Khải nhi ôm chặt như vậy nhất định sẽ nứt ra!
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”. Long Tại Vũ hoàn toàn không có đúng mực, phải hắn đối mặt là xà? Không có khả năng không lấy mạng hắn! Còn trông cậy vào Hiên Viên Thiên Hành? Không được thương của hắn rất nguy hiểm! Vậy chỉ có thể cẩu Trương Dương sao?
Đang lúc Long Tại Vũ cùng Lãng Dương giằng co thì một cỗ mùi hoa truyền đến.
“Hoa Tề Hoa Tề ”. Long Tại Vũ lập tức hưng phấn. Mùi hương này chỉ có trên người Hoa Tề!
“Tiểu quỷ. Không cần thầm nghĩ đến Hoa Tề được không?”. Hoa Luân thanh âm có chút bất đắc dĩ truyền đến. Người kia chỉ cần ngửi thấy mùi này đã nói là Hoa Tề, vô luận nói cho hắn mấy lần mùi này chính là mùi hoa, nhưng có đôi khi não hắn không thể dung nạp được!
“Như thế nào là ngươi a?”. Long Tại Vũ nhìn thấy Hoa Luân mang theo một thiếu niên dường như không có việc gì tiêu sái đến trước mặt Long Tại Vũ. Mà những độc xà hướng Long Tại Vũ cũng lui về phía sau!
“Nhĩ hảo”. Long Tại Vũ trực tiếp xem nhẹ Hoa Luân nhìn thiếu niên: “Ngươi là ai? Đang làm gì?”.
“Đừng quên ngươi còn không có thoát hiểm”. Thiếu niên hảo tâm chỉa chỉa độc vật ở gần Long Tại Vũ.
“Có Hoa Luân ở đây, ta yên tâm”. Long Tại Vũ đem Hiên Viên Thiên Hành ôm chặt, vẻ mặt ngây ngô cười nhìn Hoa Luân.
“Ta chỉ là tới nói cho ngươi ta muốn kết hôn mà thôi”. Ai ngờ Hoa Luân chính là nhún vai, đem thiếu niên bên người ôm lấy: “Đây là Tiểu Khúc. Các ngươi xem như đã nhận thức. Chúng ta có thể đi rồi”.
“Chờ đã”. Long Tại Vũ vội vàng giữ chặt Hoa Luân: “Ngươi sẽ không thật sự đi chứ?”.
“Chẳng lẽ là giả sao?”. Hoa Luân hung tợn đánh đầu Long Tại Vũ: “Ngươi có bản lĩnh đem tai họa dẫn tới “Hoa tẫn cốc” chẳng lẽ không thể tự cứu mình?
“A?”. Long Tại Vũ khó đích nhìn Hoa Luân. Cái gì kêu hắn đem phiền toái dẫn tới “Hoa tẫn cốc” a?
“Gần đây luôn luôn có người rơi xuống hỏi thăm “Hoa tẫn cốc”. Ta cùng Hoa Tề đã giải quyết năm nhóm người”. Hoa Luân nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
“A!”. Long Tại Vũ khó hiểu nhìn Hoa Luân. Này cùng “Hoa tẫn cốc” có quan hệ gì a?
“Đợi lát nữa nói sau. Nếu ngươi muốn người trên lưng chảy máu mà chết thì cứ nói đi”. Hoa Luân nhắc nhở Long Tại Vũ bây giờ bọn họ còn rất nguy hiểm.
“Úc!”. Long Tại Vũ phục hồi lại tinh thần, vội vàng tiếp đón Tiểu Khúc: “Cái kia ngươi giúp ta đỡ hắn một chút đi!”.
“Thật là khờ a!”. Tiểu Khúc khinh bỉ nhìn Long Tại Vũ liếc mắt một cái. Gặp qua nhiều người ngốc, nhưng vẫn chưa thấy qua người nào ngu như vậy! ( A, độc miệng thật a)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]