Tiểu Khúc cả người sợ hãi nhìn thấy Hiên Viên Thiên Hành bị Long Tại Vũ tra tấn, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không phải là tên không hay ho kia! Cái loại phương pháp chữa thương này không chết cũng may rồi!
“Tiểu Khúc, ngươi giúp ta đem nước tới đi”. Long Tại Vũ hít khí đem băng vải cột chắc! Như vậy thì tốt rồi! Độc cũng giải, miệng vết thương cũng đã băng bó! Điều dưỡng vài ngày là tốt rồi đi?
“Hảo”. Tiểu Khúc trộm nhìn sắc mặt tái nhợt của Hiên Viên Thiên Hành, hoàn hảo còn hô hấp!
Long Tại Vũ nhìn Hiên Viên Thiên Hành đến ngẩn người. Hắn vì cái gì phải cứu mình? Là bởi vì bọn họ là phụ tử? Hay là
“Tại Vũ, ngươi thực sự chạy trốn a!”. Ngay tại thời điểm Long Tại Vũ ngẩn người một đạo thanh âm hắn không muốn nghe nhất vang lên!
“Ngươi ngươi ”. Long Tại Vũ nhìn thấy Lãng Dương đột nhiên xuất hiện ở cửa nói không ra lời. Vì cái gì? Vì cái gì hắn lại ở chỗ này?
“Ta? Ta tới đón ngươi trở về a”. Lãng Dương vẻ mặt quỷ dị nhìn Long Tại Vũ: “Ngươi theo theo về hay muốn ta giết hắn?”.
Long Tại Vũ đem Hiên Viên Thiên Hành bảo hộ sau người. Hắn không thể lại làm cho Hiên Viên Thiên Hành vì hắn mà bị thương nữa. Hắn đã nợ Hiên Viên Thiên Hành rất nhiều!
“Ngươi bảo hộ hắn không được đâu! Bất quá ngươi yên tâm ta sẽ không giết hắn!”. Lãng Dương nhìn nhìn Hiên Viên Thiên Hành: “Hắn hiện tại căn bản không có năng lực nhúc nhích đi Ngươi yên tâm hắn như vậy không chết được đâu! Hiện tại ngươi theo ta đi”.
“Không ngươi không cần lại đây!”. Long Tại Vũ nhìn thấy Lãng Dương càng đến gần vội vàng đem Hiên Viên Thiên Hành ôm vào trong ngực: “Ngươi như thế nào tìm được nơi này?”.
“Tại Vũ ngươi thực thông minh. Ta tới nơi này tìm ngươi, nếu không có năng lực đặc thù thì có thể sống tới bây giờ sao?”. Lãng Dương chua sót cười bất quá rất nhanh liền biến mất.
“Năng lực đặc thù? Có ý gì?”. Long Tại Vũ khó hiểu mở miệng. Hắn có thể có năng lực đặc thù gì a?
“Chính là đây!”. Lãng Dương đưa tay duỗi ra, một đạo dây thừng từ giữa bắn ra, đem Long Tại Vũ gắt gao cuốn chặt.
“Ngươi ngươi buông”. Long Tại Vũ giãy dụa tránh khỏi trói buộc của dây thừng, nhưng dây thừng này giống như có sinh mệnh mà cuốn lấy hắn càng chặt hơn!
“Tại Vũ của ta”. Lãng Dương đem Long Tại Vũ ôm vào trong lòng ngực, nhìn Hiên Viên Thiên Hành liếc mắt một cái đá sang một bên.
“Ngô”. Hiên Viên Thiên Hành đột nhiên bị đau đớn liền tỉnh lại, mở mắt liền nhìn thấy Long Tại Vũ bị Lãng Dương ôm vào trong ngực.
“Ngươi buông hắn ra”. Hiên Viên Thiên Hành giãy dụa muốn cướp lại Long Tại Vũ, nhưng tình huống hiện tại của hắn căn bản là không thể đấu cùng Lãng Dương để làm trò cười cho thiên hạ bàn luận! Lãng Dương bất quá là nhẹ nhàng đã đem Hiên Viên Thiên Hành đẩy ngã trên mặt đất.
“Ngươi không xứng cùng hắn cùng một chỗ”. Lãng Dương đắc ý nhìn Hiên Viên Thiên Hành liếc mắt một cái. Ở trước mặt hắn sờ sờ môi Long Tại Vũ: “Đây mới là khuôn mặt thật của Tại Vũ đi! Đẹp hơn gương mặt trước kia của ngươi!”.
“Ngươi đồ hỗn đản”. Long Tại Vũ hung hăng cắn xuống tay Lãng Dương.
“Ta là hỗn đản. Là hổn đản yêu ngươi thảm!”. Lãng Dương khinh thường nhìn Hiên Viên Thiên Hành liếc mắt một cái, đem Long Tại Vũ ôm ra khỏi nhà tranh.
“Ngươi ”. Tiểu Khúc mới vừa múc nước xong liền nhìn thấy Long Tại Vũ bị Lãng Dương bắt, lập tức bỏ lại chậu nước hướng Lãng Dương đánh tới. Hắn không thể để cho người này đem Long Tại Vũ mang đi. Hắn là người Hoa Luân không muốn để bị thương!
“Hừ”. Lãng Dương hừ lạnh một tiếng dễ dàng đã binh khí của tiểu Khúc phá sạch. Hắn tuy không phải là cao thủ nhất lưu gì nhưng người này lại dễ dàng đem hắn chế phục? Người này thật đang sợ!
“Nói cho cái tên Hoa Luân kia, tốt nhất không cần nghĩ tới cứu Tại Vũ. Bằng không ta liền san bằng “Hoa tẫn cốc” của các ngươi!”. Lãng Dương cười khẽ một cái ôm Long Tại Vũ rời đi.
“Tiểu Khúc ”. Hoa Luân vừa đi đến liền nhìn thấy Tiểu Khúc ngồi ngẩn người trên đất, vội vàng chạy đến.
“Hoa Luân, Ta rất yếu ư?”. Tiểu Khúc nhìn thấy Hoa Luân trở về giống như được cứu mạng mà ôm lấy hắn.
“Ngươi làm sao vậy?”. Hoa Luân khẩn trương nhìn Tiểu Khúc. Không phải mới vừa rồi còn tốt hay sao?
“Tại Vũ bị cái người gọi là Lãng Dương bắt đi!”. Tiểu Khúc khóc nói.
“Cái gì? Vậy tên Hiên Viên Thiên Hành kia thì sao?”. Hoa Luân lo lắng hướng trong phòng đi tới.
“Hắn? Ta không biết a”. Tiểu Khúc lúc này mới nghĩ đến tên người bệnh kia.
Hoa Luân vừa vào phòng liền nhìn thấy Hiên Viên Thiên Hành té trên mặt đất vội vàng nâng hắn dậy: “Ngươi có khỏe không?”.
“Khải nhi ”. Hiên Viên Thiên Hành suy yếu mở miệng: “Người kia đem Khải nhi mang đi”.
“Hiện tại cái gì cũng đừng nói. Tiểu Khúc đi tìm chút băng vải đến”. Hoa Luân xem vết thương trên người Hiên Viên Thiên Hành lần thứ hai chảy máu, vội vàng nói Tiểu Khúc đi lấy băng vải sạch sẽ.
“Nga”. Tiểu Khúc khó hiểu nhìn Hoa Luân liếc mắt một cái. Hắn vì cái gì không quan tâm Long Tại Vũ ngược lại lại quan tâm tên Hiên Viên Thiên Hành này a?
“Khải nhi ”. Hiên Viên Thiên Hành cự tuyệt Hoa Luân nâng dậy, giãy dụa muốn đi ra ngoài. Nhưng mỗi lần đều ngã sấp xuống đất.
“Ngươi đừng lao lực! Được rồi, đợi lát nữa ta kiếm biện pháp đi”. Hoa luân đem áo Hiên Viên Thiên Hành cởi ra.
“Nhưng Khải nhi bị cái tên Lãng Dương kia bắt đi a”. Hiên Viên Thiên Hành giận trừng mắt nhìn Hoa Luân: “Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không quan tâm hắn sao?”.
“Hảo. Ta hỏi ngươi, hiện tại cho dù ta ở trong này khóc than trời đất thì hữu dụng hay sao? Cho dù hiện tại ta tới địa bàn của tên Lãng Dương kia sẽ cứu được Tại Vũ hay sao? Ngươi thanh tỉnh một chút đi”. Hoa Luân tiếp nhận băng vải Tiểu Khúc đưa đến một lần nữa đổi băng vải cho Hiên Viên Thiên Hành. Tuy rằng mình không thích người này, nhưng dù sao hắn cũng là lão tử của Tại Vũ! Có lẽ về sau còn có thể trở thành người “thân mật” của Tại Vũ! Nếu hiện tại mình đem hắn đối xử tệ thì sau này sẽ có hậu quả gì?
“Ta ”. Hiên Viên Thiên Hành suy xét lại rồi câm mồm. Đúng vậy, hiện tại bọn họ cái gì cũng không làm được.
“Từ từ đi. Ta phải nghĩ biện pháp”. Hoa Luân đỡ Hiên Viên Thiên Hành nằm úp sấp trên giường: “Thật là phiền toái a. Đến khi nào mới có thể tốt lên được?”.
Hiên Viên Thiên Hành nhắm chặt hai mắt. Hắn phải cứu Khải nhi ra. Vô luận phải trả giá gì.
Lãng Dương một đường trốn tránh thị vệ tuần tra mang theo Long Tại Vũ trở lại biệt quán của mình. Đem hắn đặt trên giường mình, một lần nữa vuốt ve gương mặt hắn. Tại Vũ hiện tại đẹp hơn trước kia nhiều lắm! Trước kia ánh mắt của hắn trời sinh suất khí. Hắn hiện tại lại mang vẻ đẹp âm nhu! Bất quá mặc kệ nói như thế nào Tại Vũ đều là đẹp nhất!
“Tại Vũ tỉnh tỉnh”. Lãng Dương nhẹ nhàng phụ giúp Long Tại Vũ.
“Cởi trói ra”. Long Tại Vũ mở to mắt nhìn Lãng Dương, phẫn nộ mở to hai mắt. Vì cái gì là hắn? Vì cái gì muốn đưa hắn tới nơi này?
“Hiện tại không được”. Lãng Dương vì Long Tại Vũ mà đắp lại chăn: “Ngươi thật dễ kích động, nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn”.
“Ta nói cởi trói”. Long Tại Vũ như trước trừng mắt nhìn Lãng Dương, trong mắt đã muốn phiếm sát ý.
“Tại Vũ. Ngươi còn nhớ hay không thời điểm chúng ta mới biết nhau?”. Lãng Dương không để ý tới ánh mắt Long Tại Vũ một mình mở miệng: “Khi đó ngươi rất giống hiện tại na”.
“”. Long Tại Vũ không có trả lời. Ai còn TMD nhớ chuyện xa xôi như vậy a! Hắn hiện tại đã mười lăm tuổi, khi bọn họ gặp mặt đại khái là mười chín năm trước! Bọn họ đại khái là mười sáu tuổi thì gặp nhau!
“Khi đó ngươi vừa mới học quyền đạo đã một mình muốn dấu võ, kết quả bị người treo ngược trên cây! Nếu ta không đem ngươi cứu xuống thì ngươi liền thảm!”. Lãng Dương hoàn toàn chìm vào hồi ức. Chính là khi đó mình bắt đầu chú ý người này đi! Nguyên lai là mang theo tâm tình trả thù. Kết quả nhìn đến hắn hắn thần sắc lo lắng thì hoàn toàn bị hắn mê hoặc! Nhìn thấy hắn ưu thương lại muốn đem ưu thương trên mặt hắn biến mất. Nhưng từ khi nào thì mình lại để ý có người khác tồn tại bên cạnh hắn? Khi nào thì bắt đầu thay đổi ý muốn trả thù? Dần dần thích thượng hắn!
“”. Long Tại Vũ như trước không có động tĩnh gì. Cái kia a! Đúng vậy. Hình như là hắn đem mình cứu ra! Trước kia hắn cùng Trương Dương đối địch nhau!
“Sau lại ta phát hiện là ta thích ngươi. Cũng không biết từ khi nào bắt đầu ăn dấm chua của những người bên cạnh ngươi? Ta bắt đầu chú ý đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi của ngươi! Bắt đầu chú ý những gì ngươi yêu thích! Ta là như vậy thích ngươi. Vì cái gì ngươi không thể yêu ta?”. Lãng Dương nhìn Long Tại Vũ, hắn không rõ. Không rõ chính mình vì cái gì lại yêu thích một tên thô bạo, tính tình không tốt như Tại Vũ? Bình thường tình nhân của đồng tính không phải thường rất ôn hòa hay sao? ( Ta chịu hết nổi cái tên tự kỉ này rồi, nghe hắn than mà ta đến mệt, ngươi nói nhanh nhanh giùm ta cái, bằng không ta giết ngươi)
“Ta không có cho ngươi thích”. Long Tại Vũ khó khi mở miệng. Hắn cũng chưa từng nói với Trương Dương “Ngươi thích ta đi!” a.
“Nhưng ta thích ngươi a! Cũng muốn được làm người yêu của ngươi”. Lãng Dương kích động bắt lấy Long Tại Vũ: “Vì ngươi ta dễ dàng buông tay với gia nghiệp! Vì ngươi ta đem linh hồn của ta bán cho ma vương! Vì ngươi ta nhận hết khuất nhục! Chẳng lẽ ta không nên đòi lại sao?”.
“Ta có gọi ngươi tới sao? Ta đây có phải hay không cần nói cho ngươi biết “nếu không phải do ngươi thì ta sẽ không chết a”?”. Long Tại Vũ bị chọc giận! Hắn nói làm như tất cả lỗi là do mình!
“Nếu ngươi không có chạy trốn sẽ không việc việc gì!”. Lãng Dương có chút lo lắng mở miệng. Hắn thừa nhận là mình hại chết Tại Vũ! Nhưng không phải hắn đã bồi thường sao? Hắn cũng đã theo tới đây a!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]