Tôi mượn cơn đau mà nổi điên với Cư Diên, cào rách tay anh ta thành từng vệt, tóc anh cũng bị tôi giật rối tung cả lên.
Cư Diên chẳng phản kháng gì, ngoan ngoãn chịu đựng. Tôi nằm viện mấy ngày, anh ta cũng không đi làm, dành toàn bộ thời gian vào việc nấu ăn, pha sữa, chăm con, trông còn tiều tụy hơn cả sản phụ là tôi.
Bảo mẫu nhìn mà xót ruột. Làm việc được vài ngày và thấy cũng quen thân với tôi, nên nhân lúc Cư Diên ra ngoài, bà lén giảng đạo lý: "Bà chủ à, một người đàn ông yêu vợ như anh Cư hiếm lắm đó! Cô xem, mấy hôm nay việc gì anh ấy cũng tự tay làm, lại chịu chi cho cô, gặp được người thế này phải giữ thật chặt! Phụ nữ mà gả đúng người, cả đời coi như yên ổn rồi!"
"Lòng người đều là máu thịt, sao chịu nổi bị dao đâm, nước lạnh dội hết lần này đến lần khác được? Đến lúc anh ấy nguội lòng, không còn thương nữa, chị hối hận cũng không kịp đâu!"
"Chị không muốn cho con bú anh ấy cũng chẳng nói gì. Chị nhìn ngoài kia xem, có bao nhiêu phụ nữ không cho con bú? Con bú mẹ mới khỏe mạnh chứ!"
Tôi nhét tai nghe vào tai, bật nhạc, coi lời bà ta như gió thoảng bên tai.
Hối hận á?
Đùa gì thế.
Không phải vì cái tai họa này thì tôi đã chẳng phải đẻ con khi mới học năm ba đại học.
Vài ngày sau, tôi xuất viện, chuyển vào trung tâm chăm sóc sau sinh. Cư Diên lập tức sa thải bảo mẫu đó.
Tôi tập đi trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683814/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.