Thấy đứa bé, tôi vô thức kéo chăn lên che mặt, không muốn nhìn: "Anh tự nghĩ đi, không cần hỏi tôi."
Cư Diên nói: "Được, là em nói đấy nhé, đặt tên xong thì đừng cãi nhau với anh."
"Nhưng anh cũng đừng đặt bừa bãi nhé!"
Nếu đặt mấy cái tên như Cư Mộ Liên, Cư Vĩnh Hà gì đó, thì sau này con bé sẽ phải xấu hổ đến mức nào khi đối mặt với cái gia đình lộn xộn này.
Cư Diên đưa đứa bé nhỏ xíu như của khoai lang cho bảo mẫu vừa bước vào, trên mặt chẳng có bao nhiêu niềm vui của người lần đầu làm cha. Trái lại, sau khi liếc mẹ tôi, anh ta lại nhìn sang Yến Lạc: "Trong phòng bệnh không cần nhiều người thế, sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô ấy."
Chỉ còn thiếu nước ném luôn lệnh đuổi khách vào mặt nhà họ Yến.
Thấy tôi còn yếu, Yến Lạc cũng không cãi lại anh ta, chỉ lặng lẽ đứng dậy thu dọn bát đũa và hộp cơm giữ nhiệt.
Mẹ Yến quay sang nói với mẹ tôi: "Chúng tôi về trước nhé, Tiểu Hà, con nghỉ ngơi cho tốt, tối muốn ăn gì thì dì mang sang..."
Cư Diên đáp: "Không cần đâu."
Mẹ Yến mím môi im lặng, nhìn anh như đang xem một kẻ ngốc.
Bố Yến và anh Khởi đứng ngoài cửa chào, cả nhà rời đi.
Cư Bảo Các tiễn họ rồi quay lại, còn nhón chân lên nhìn bảo mẫu ôm đứa bé.
Bảo mẫu hạ thấp cho nó nhìn, Cư Bảo Các chọc vào mặt con bé rồi vẻ mặt phức tạp nói: "Wow..."
Bảo mẫu bận chăm đứa bé, bác Trương và Cư Bảo Các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683813/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.