Yến Lạc ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa tay lau nước mắt cho tôi, giống hệt như bao lần trước: "Gặp lại mọi người vui đến thế à, Liên Hà ngốc."
Mẹ tôi và mẹ Yến đều nghẹn ngào, nước mắt chực rơi.
Tôi không muốn khiến họ khóc, cố kìm cảm xúc, cầm đũa lên: "Tất nhiên là vui rồi. Mẹ, dì, đừng khóc nữa, ăn đi thôi, nguội là không ngon đâu."
Mẹ Yến vừa lau nước mắt vừa gật đầu: "Ừ, ăn thôi."
Anh Khởi hồi phục rất tốt, các ngón tay và chân đã linh hoạt gần như người bình thường, chỉ là vẫn chưa thể mang vật nặng hay chạy nhảy.
Anh đứng dậy rót nước trái cây cho mọi người, còn gắp thức ăn cho Cư Bảo Các bằng đũa.
Đôi mắt nhỏ của Cư Bảo Các sáng rực, nhanh chóng nhận ra anh Khởi là đối tượng có thể làm nũng được. Đến cuối bữa, nó đã gọi "anh Khởi" ngọt xớt, còn thân thiết hơn cả lúc gọi "anh Cư Diên".
Mẹ tôi thấy Cư Bảo Các quấn lấy anh Khởi, liếc mẹ Yến một cái: "Thấy chưa, lại dính người nữa rồi."
Mẹ Yến cười khổ: "Dính thì dính đi, đứa nhỏ không có mẹ, cũng tội nghiệp lắm..."
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Bố Yến ra mở cửa, chẳng mấy chốc đã quay lại với vẻ mặt phức tạp, dẫn người từ nhỏ cũng không có mẹ vào, là Cư Diên.
Anh ta cũng xách theo một quả dưa hấu to tướng, vừa bước vào đã đặt xuống đất.
Cả bàn đều sững sờ, không ai biết anh định làm gì, chỉ trừng mắt nhìn vị khách không mời này.
Ánh mắt Cư Diên quét qua tôi và Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683808/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.