Tuần thi kết thúc, kỳ nghỉ hè của tôi bắt đầu. Tôi lại dọn về nhà họ Cư ở.
Mẹ gọi video cho tôi: "Trưa về nhà ăn cơm nhé? Cũng lâu rồi mẹ chưa gặp con..."
Nói xong, bà khẽ thêm một câu: "Đừng dẫn Cư Diên theo."
"Vâng."
Cư Bảo Các cứ đi qua đi lại trước mặt tôi để gây chú ý khiến tôi bật cười, rồi hỏi mẹ: "Thế Cư Bảo Các có thể đi không ạ?"
Mẹ nói: "Nó cũng xem như khách hàng lớn của nhà họ Yến, muốn đến thì cứ để nó đến."
Tôi cúp máy, gật đầu với Cư Bảo Các, thằng nhóc lập tức chạy lên tầng thay đồ.
Tôi nói với bác Trương: "Bác Trương, trưa nay chúng ta qua nhà họ Yến ăn cơm nhé."
Bác Trương hỏi: "Có cần nói với Cư Diên một tiếng không? Nhỡ đâu cậu ta về mà biết các người đi sang bên đó..."
Nghĩ đến cái tính nhạy cảm của anh ta là tôi đã thấy đau đầu: "Để cháu nói với anh ta."
Từ sau vụ bắt cóc, Cư Bảo Các mê mẩn cái trò hóa trang. Mỗi lần ra ngoài là thằng nhóc này lại đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, còn thêm cả kính râm trẻ con.
Che mặt xong, trông nó bình thường hơn hẳn.
Cư Diên cũng đổi chiếc xe bảo mẫu của hai chúng tôi sang một chiếc sedan rẻ tiền hơn.
Trên đường đi, tôi gọi điện cho Cư Diên, nói là sẽ qua nhà họ Yến ăn cơm.
Anh ta nghe điện thoại thì vui vẻ, nhưng vừa nghe đến câu sau, sắc mặt lập tức thay đổi: "Sao lại đến nhà tên đó nữa?"
"Chẳng lẽ tôi không thể gặp mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683807/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.