"Đứa nhỏ có chết đâu, tất nhiên là sẽ cử động." Tôi gạt tay anh ta ra, đứng dậy: "Giờ có thể về được rồi chứ?"
Tâm trạng anh ta rất tốt, bất ngờ vòng tay ôm eo, áp mặt lên bụng tôi: "Liên Hà, anh rất vui."
Tôi chỉ nói: "Ồ wow."
Cư Diên vui vẻ nói: "Tối nay ra ngoài ăn đi, không về nhà nữa."
Tôi thờ ơ đáp: "Ừ, tùy anh."
Hai ngày sau, tôi dọn vào căn nhà mới cùng Cư Diên.
Từ đây đến tòa nhà dạy học còn gần hơn so với ký túc xá.
Anh ta thuê chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn, nhưng bữa cơm lại do anh tự nấu.
Anh ta còn cho phép bạn bè tôi đến tham quan, nhưng không được ngủ lại.
Chiều hôm đó, Mạch Tuệ và mấy người bạn đến nhà tôi chơi và cùng ôn bài. Sau khi dạo một vòng trong nhà rồi cảm thán: "Anh cậu đối xử với cậu tốt thật, còn hơn cả tên bạn trai cũ kia nhiều."
Tôi chỉ "ừm" một tiếng.
Đứa nhỏ là con của Cư Diên, đương nhiên anh ta phải để tâm rồi.
Hồ Đào hơi thắc mắc: "Liên Ngẫu à, anh cậu đâu có thiếu tiền, thuê bảo mẫu chăm cậu là được rồi, sao còn phải ở cùng cậu? Hai người lại không phải anh em ruột, không thấy ngại à?"
Tim tôi khẽ giật thót, mặt vẫn cố gượng cười: "Không sao, anh ta thích nấu ăn với chăm trẻ con mà."
"Ồ? Người đàn ông như thế hiếm lắm đó..."
Lý do ngớ ngẩn thế mà họ cũng tin được.
Tôi đóng cửa phòng ngủ chính lại, để khỏi nhìn thấy mà bực mình.
Sau khi xác định thai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683806/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.