Cư Diên lạnh lùng nhìn Yến Lạc: "Anh trai cậu bằng tuổi tôi, cậu không cần tự hạ thấp vai vế như vậy."
Yến Lạc mỉm cười: "Anh tôi sẽ không ra tay với cô gái nhỏ hơn mình mười tuổi đâu."
Cư Diên đáp: "Anh ta không, chỉ vì anh ta chưa gặp phải thôi."
Yến Lạc nói: "Dù có gặp, anh ấy cũng sẽ theo đuổi đàng hoàng. Chứ không như ai đó, tính toán trăm mưu nghìn kế, hèn hạ bỉ ổi."
Anh suýt nữa thì chỉ thẳng vào mặt Cư Diên mà mắng.
Mẹ Yến thấy sắc mặt Cư Diên đã sầm lại, vội vàng ngăn cản: "Yến Lạc! Con bớt nói hai câu đi, Liên Hà không khỏe, con dìu con bé vào phòng nghỉ một lát..."
Cư Diên bỗng đứng phắt dậy: "Không cần. Chúng tôi đi ngay bây giờ."
Tôi trốn sau lưng mẹ: "Tôi chưa muốn đi."
Cư Diên liếc sang Cư Bảo Các một cái.
Cư Bảo Các nhìn qua nhìn lại giữa anh ta và anh Khởi, do dự một hồi rồi cũng ngồi yên không động đậy: "Em cũng không muốn đi..."
Cư Diên nheo mắt, rồi lại ngồi xuống: "Được. Khi nào các người chơi chán thì chúng ta về."
Yến Lạc vừa ăn dưa vừa nói: "Chú à, tôi thấy chú đừng ở đây làm mất hứng mọi người nữa. Chú không phải đi làm sao? Đi đi, để họ ở đây chơi, dù sao họ cũng đâu có thích chú."
Sắc mặt Cư Diên càng lúc càng khó coi. Tôi bắt đầu thấy sợ, đứng lên nói: "Về thì về, mọi người còn có việc phải làm, con không làm phiền nữa..."
Mẹ tôi kéo tôi lại, lấy hết can đảm nói: "Yến Lạc nói đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683809/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.