Sau khi công việc làm thêm ở đại lý xe kết thúc thì đã gần đến Tết Nguyên Đán.
Mẹ bảo tôi qua nhà họ Yến ăn Tết nhưng tôi không muốn đi, nên bà theo tôi về nhà ở Lệ Thành.
Những năm trước, Tết đến đều là bố bận rộn sắm đồ, chiên xào đủ thứ, tôi với mẹ chỉ biết ngồi ăn.
Năm nay bố không còn nữa, nhưng chúng tôi không thể để nhà quá lạnh lẽo. Ngày 29, mẹ chiên đồ còn tôi đứng bên giúp bà.
Mẹ ở nhà họ Yến hơn một tháng, ngày nào cũng tiếp xúc với giò heo và các món nguội, tay nghề nấu nướng có khá hơn một chút nhưng cũng không đáng kể.
Bà quay lưng bận rộn cả buổi, đến khi ngoảnh lại thì đồ ăn chỉ còn nửa bát. Bà vung đôi đũa dài gõ lên đầu tôi: "Cái đồ tham ăn này! Mẹ bận rộn nãy giờ chưa kịp ăn miếng nào, con ngồi cạnh im lặng ăn mất nửa bát! Chỉ có bố con mới chịu nổi cái tính này của con thôi..."
Vừa nói, khóe miệng bà run run, nước mắt rơi xuống.
Cú gõ của bà không đau, tôi rút hai tờ giấy, một tờ lau miệng, một tờ đưa cho bà: "Thôi mà mẹ, đồ chiên ra cũng là để ăn thôi mà? Với lại thịt gà mẹ chiên vừa khô vừa dai, ăn nóng còn tạm, nguội rồi thì mắc răng..."
Mẹ giơ đũa định gõ tiếp thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ: "Chị Đinh, Tiểu Hà, mở cửa đi, chúng tôi đến ăn Tết đây!"
Tôi ngạc nhiên đi mở cửa thì thấy cả nhà họ Yến kéo vali, xách quà Tết, đứng ngay ngắn trước cửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683791/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.