Tôi cúi đầu, quấn sợi len quanh ngón tay: "Vâng nhưng từ lúc nghỉ đến giờ anh ta vẫn chưa đến tìm con, chắc là công việc bận quá."
Mẹ tôi lo lắng nói: "Mẹ thấy mình nên trả nợ cho cậu ta thôi! Nhỡ sau này nó lấy đứa nhỏ ra uy h**p con thì sao? Chuyện đó nó làm được đấy..."
Tôi chậm rãi nói: "Mẹ, con nợ anh ta sáu trăm vạn, không phải sáu mươi vạn."
"Bố mẹ với cô bác đã làm việc cả đời rồi. Mẹ nghĩ nhà chúng ta gom hết tiền lại có nổi sáu trăm vạn không ạ?"
"Giờ con làm thêm mỗi tháng chỉ kiếm được hai ba nghìn. Sau khi tốt nghiệp còn chẳng biết có tìm được công việc lương chục nghìn không. Sáu trăm vạn chắc con trả đến chết cũng không xong."
"Chi bằng nghỉ một năm sinh đứa bé cho xong chuyện."
"Nhưng mà, Tiểu Hà à..." Mẹ tôi cắn răng: "Mình có thể vay tiền nhà họ Yến mà..."
Tôi lắc đầu: "Mẹ, con không muốn làm gánh nặng cho họ nữa. Vì chị, anh Khởi không thể làm bác sĩ, Yến Lạc cũng phải dừng việc du học. Nhà họ còn đang gánh nợ, thật sự rất khó khăn rồi. Mẹ yên tâm, con sẽ không để bản thân bị ràng buộc bởi đứa bé đâu, con không giống Vân Trang."
Mẹ tôi thở dài: "Dù con không ở nhà họ Yến, có thời gian rảnh thì cũng đến đó ăn bữa cơm đi, họ vẫn nhớ con lắm."
Tôi nói: "Nếu gặp ngoài đường thì còn được, chứ con không định đến đâu. Mẹ, sau này khi con kiếm được tiền rồi, mẹ về ở cùng con nhé. Không thể để anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683790/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.