Khi tôi trở về nhà ở Lệ Thành, trời đã tối. Cảnh sát và hàng xóm đứng đầy trước cửa. Mẹ tôi khóc đến ngất xỉu, nằm trên ghế sofa.
Tôi quay đầu nhìn chiếc bàn ăn bằng kính bị vỡ, ở một góc bị vỡ còn vương chút máu, nhưng không nhiều.
Dưới sự chỉ dẫn của hàng xóm, tôi đi vào phòng ngủ chính, nơi bố đang nằm. Khuôn mặt bố yên bình như đang ngủ, chỉ là làn da đã tái nhợt lại. Tôi tiến lại gần, khẽ chọc chọc vào tay ông: "Bố?"
Ông không động đậy. Tôi cầm lấy tay ông, cảm thấy trong lòng bàn tay dường như vẫn còn chút hơi ấm: "Bố ơi?"
Miệng ông hơi hé mở, đôi mắt khép lại, vĩnh viễn không thể đáp lại bất kỳ tiếng gọi nào của tôi nữa.
Khi chị gái qua đời, tôi không thể sang Mỹ, không được gặp chị lần cuối.
Đêm Vân Trang mất, tôi bị Cư Diên làm nhục, cũng chẳng có cơ hội đau buồn cho bà.
Cái chết vốn chỉ là một khái niệm mơ hồ và khó hiểu trong tâm trí tôi giờ đây lại hiện ra rõ ràng và cụ thể một cách tàn nhẫn.
Ngoài phòng, mẹ tôi vừa tỉnh, lại yếu ớt bật khóc nức nở.
Tôi quỳ bên giường nhìn bố, cơ thể cứng đờ, tê dại, đến cả hít thở cũng trở thành một gánh nặng nặng nề.
Hàng xóm thay nhau an ủi tôi. Ai cũng từng thân với bố, nghe tin ông gặp chuyện thì vội vàng chạy đến. Trong nhà ngoài cửa đều là người.
Không biết qua bao lâu, nhà họ Yến cũng đến. Vừa bước vào cửa, mẹ Yến đã khóc gọi "Anh Liên", rồi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683787/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.