Sáng hôm sau, nguyên nhân Cư Bảo Các bị bắt cóc đã được làm rõ.
Mẹ tôi gọi điện đến, nói rằng tối qua cô và chị họ lớn sang nhà xin tôi giúp đỡ cứu con rể họ ra ngoài.
Mẹ tôi hỏi kỹ mới biết, tuần trước Cư Diên lái chiếc xe sang chở tôi và Cư Bảo Các đi vòng quanh phố, bị anh rể họ kia trông thấy. Anh ta tưởng tôi đang cặp với một ông lớn nhà giàu đã ly hôn và có con riêng, đúng lúc túng tiền nên bám theo chúng tôi đến tận Vân Thành, rồi cùng vài tên bạn xấu bàn kế hoạch bắt cóc con của đại gia để đòi tiền chuộc.
Xui xẻo thế nào, anh rể họ của Yến Lạc là gã cờ bạc nợ nần bị chủ nợ đuổi đến mức cả nhà phải đi tha hương, lại là một trong số bạn bè của anh ta.
Mẹ dặn tôi: "Bọn họ còn có mặt mũi mà đến cầu xin con cứu người ra! Nếu là mẹ thì đã xấu hổ chẳng dám ló đầu ra ngoài rồi! Con tuyệt đối đừng can dự vào chuyện này, để pháp luật xử lý, tốt nhất là khiến hai thằng khốn đó ngồi tù mục xương luôn đi!"
Tôi nói: "Con biết rồi, mẹ yên tâm."
Chỉ cần chuyện này không dính dáng đến nhà họ Yến thì tốt rồi.
Ai mà rảnh hơi đi cứu hai gã vô lại đó chứ.
Tôi cúp máy, nhắm mắt lại nhưng càng nghĩ càng không ngủ nổi.
Anh Khởi và chị tôi cũng từng bị bọn nghiện m* t** rình rập như thế.
Nếu như khi đó họ có thể cùng Yến Lạc bình an trở về nước...
Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683786/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.